Monday, October 11, 2010

Trung Quốc và chủ nghĩa phát xít cổ điển

 
Hãy hình dung nước Ý, 50 năm sau cuộc cách mạng phát xít. Mussolini đã chết, thế nhưng nhà nước độc tài vẫn cầm quyền. Hệ thống nước này nay dựa chủ yếu vào đàn áp chính trị. Các nhà lãnh đạo không còn theo đuổi lý tưởng mà trở nên thực tế và hoài nghi. Họ thường xuyên hô hào về sự vinh quang của "dân tộc Ý vĩ đại" và kêu gọi noi gương tổ tiên.

Trung Quốc và chủ nghĩa phát xít cổ điển

 http://www.bbc.co.uk/vietnamese/regionalnews/story/2008/05/080526_china_fascism.shtml
 http://www.bbc.co.uk/vietnamese/regionalnews/story/2008/05/printable/080526_china_fascism.shtml

Tạp chí Far Eastern Economic Review (FEER) trong số tháng 5/2008 có bài của Michael A. Ledeen dưới tựa đề 'Beijing Embraces Classical Fascism' - 'Bắc Kinh tiếp thu chủ nghĩa phát xít cổ điển' - nói về tình hình chính trị Trung Quốc.

Tin cho hay, chính vì bài này mà nhà chức trách Trung Quốc đã cấm phát hành số tháng Năm của FEER và bắt hủy hết các ấn bản tại các sạp báo.

bbcvietnamese.com xin lược dịch và giới thiệu với quý vị bài báo của tác giả Ledeen, người từng tham gia Ủy ban Nghiên cứu Kinh tế và An ninh Trung - Mỹ (2001-2003).

Hồi năm 2002, tôi đã bình luận rằng Trung Quốc có thể đang trở thành một quốc gia phát xít chín muồi, điều mà chúng ta chưa từng được chứng kiến. Những sự kiện mới xảy ra tại đây, nhất là làn sóng công phẫn trước sự chỉ trích của phương Tây, dường như đang khẳng định chủ thuyết này. 

Quan trọng hơn nữa, trong sáu năm qua, ban lãnh đạo Trung Quốc đã củng cố kiểm soát vị thế của họ tại các cơ quan đầu não trong các lĩnh vực chính trị, kinh tế và văn hóa. Thay vì tiếp thu chủ nghĩa đa nguyên như nhiều người trông đợi, giới chóp bu nước này lại càng trở nên bảo thủ giáo điều. 

Tuy họ vẫn tự mệnh danh là 'người cộng sản', để hiểu được nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chúng ta nên bắt đầu bằng chủ nghĩa phát xít cổ điển. 

Hãy hình dung nước Ý, 50 năm sau cuộc cách mạng phát xít. Mussolini đã chết, thế nhưng nhà nước độc tài vẫn cầm quyền. Hệ thống nước này nay dựa chủ yếu vào đàn áp chính trị. Các nhà lãnh đạo không còn theo đuổi lý tưởng mà trở nên thực tế và hoài nghi. Họ thường xuyên hô hào về sự vinh quang của "dân tộc Ý vĩ đại" và kêu gọi noi gương tổ tiên. 

Phương pháp chính trị

Nay thay vào những dòng trên cụm từ "dân tộc Trung Quốc vĩ đại", ta sẽ thấy thật quen thuộc. Ban lãnh đạo Trung Quốc hiện nay không còn chí thú theo đuổi con đường gập ghềnh và nguy hiểm từ chủ nghĩa Stalin tới dân chủ nữa. 

Họ hiểu rằng Mikhail Gorbachev đã thất bại khi ông muốn kiểm soát nền kinh tế trong khi cho người dân quyền tự do chính trị rộng lớn hơn. 

Bởi vậy, họ muốn làm ngược lại: giữ chặt quyền lực chính trị trong khi cho phép làm ăn kinh doanh một cách tương đối tự do. Phương pháp chính trị của họ gần giống như những gì các chế độ phát xít Âu châu từng làm nhiều năm trước.


Không giống như các lãnh đạo cộng sản truyền thống, thí dụ Mao Trạch Đông, người muốn đào tận gốc văn hóa cổ truyền để thay vào đó bằng chủ nghĩa Marxist Leninist; lãnh đạo Trung Quốc thời nay hào hứng nhắc tới ánh hào quang của lịch sử lâu đời. 

Các thủ lĩnh phát xít thời những năm 1920 và 1930 hành xử đúng y như vậy. Mussolini tái thiết thành Rome để tạo dựng lại sự huy hoàng của quá khứ cổ đại. Ông ta cũng lấy lịch sử cổ đại ra để bao biện cho việc xâm chiếm Libya và Ethiopia.

Mussolini, lãnh tụ Phát Xít Ý, cho xây lại kiến trúc giống thời đế quốc La Mã để dùng quá khứ hùng mạnh của La Mã mà nâng cao lòng tự hào dân tộc của dân Ý

Hitler cho kiến trúc sư của mình xây các tòa nhà tân cổ điển trong suốt Đệ Tam Đế chế và bắt các nhà soạn nhạc tổ chức lễ hội để ngợi ca quá khứ huyền thoại của dân tộc. 

Cũng giống như những người tiền nhiệm châu Âu, người Trung Quốc đòi vị trí quan trọng trên thế giới vì lịch sử và văn hóa truyền thống, chứ không phải vì hiện trạng sức mạnh của họ. 

Thậm chí Trung Quốc còn thử nghiệm một số ý tưởng lạ lùng vốn nảy sinh từ thời kỳ đầu của chủ nghĩa phát xít, thí dụ chương trình tự cung tự cấp lúa mì mà cả Hitler và Mussolini từng có thời theo đuổi.

Một màn trình diễn mang màu sắc lịch sử trong buổi lễ khai mạc Thế Vận Hội Bắc Kinh 2008. Trước đây đảng Cộng Sản Trung Quốc coi những gì thuộc vào các triều đại trước khi đảng Cộng Sản lên cầm quyền là xấu xa vì thuộc về giai cấp bóc lột nên không nhắc đến, không ca tụng, thì ngày nay, đảng Cộng Sản Trung Quốc dùng lịch sử để khơi dậy lòng tự hào dân tộc giống như đảng Phát Xít Ý đã làm

Thời thế đổi thay

Tất nhiên thế giới đã thay đổi rất nhiều kể từ đầu thế kỷ trước. Nay thật khó (và đôi lúc không thể) một mình một chiếu. Thế nhưng Trung Quốc, cũng giống như các nước phát xít châu Âu, đặc biệt lo sợ về ảnh hưởng của bên ngoài. 

Họ sợ người dân sẽ quay lại chống chính phủ nếu có được nhiều thông tin về thế giới bên ngoài. Bởi vậy mà chính phủ cố sức kiểm soát nguồn thông tin vào trong nước. 

Một số nhà nghiên cứu Trung Quốc nhận định rằng chính quyền Bắc Kinh lo sợ, thậm chí bất an. Điều này được minh chứng bằng phản ứng mạnh mẽ của Trung Quốc trước bất cứ chỉ trích nào hướng về mình, từ nhân quyền tới ô nhiễm không khí, từ việc chuẩn bị cho Olympics Bắc Kinh tới chất lượng hàng hóa xuất khẩu.


Trong các trường hợp như vậy, dễ kết luận rằng chính phủ Trung Quốc đang lo lắng về sự sống còn của mình và để khuyếch trương các tình cảm dân tộc chủ nghĩa, họ phải quay sang mô tả nước này như nạn nhân của quốc tế. 

Sự 'nạn nhân hóa' bản thân cũng là một phần trong văn hóa phát xít. Giống như Đức và Ý thời kỳ giữa các cuộc thế chiến, Trung Quốc cảm thấy bị phản bội và sỉ nhục, nên tìm cách trả thù cho các vết thương mà lịch sử gây ra. 

Đây không nhất thiết là dấu hiệu bất an, mà là một chỉ dấu cho dạng chủ nghĩa dân tộc quá khích vốn luôn là trọng tâm của các phong trào và chính thể phát xít. 

Chúng ta không thể nhìn vào tâm can các nhà độc tài Trung Quốc nhưng tôi không nghĩ rằng nước này là một hệ thống bất ổn bị chèn ép giữa sự thôi thúc của chủ nghĩa tư bản và thái độ trấn áp của nhà cầm quyền.

Đây là chủ nghĩa phát xít đã vào độ chín muồi, chứ không phải một phong trào quần chúng cuồng khích.

Thế giới cần làm gì?

Liệu thế giới có nên chuẩn bị cho khả năng đối đầu khó khăn và nguy hiểm với nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hay không? 

Các quốc gia phát xít thế kỷ thứ 20 có đặc điểm là rất hiếu chiến. Đức Quốc xã và phát xít Ý đều chủ trương bành trướng. Vậy liệu Trung Quốc có đang tìm cách mở rộng lãnh thổ của mình hay không? 

Tôi tin rằng câu trả lời chính xác sẽ là: "Đúng vậy, nhưng...".

Nhiều lãnh đạo của Trung Quốc có thể muốn tầm kiểm soát của họ vượt qua phạm vi khu vực. Quân đội Trung Quốc đang chuẩn bị sức mạnh để có thể đánh bật Hoa Kỳ tại Á châu nhằm phòng ngừa Mỹ can thiệp vào các xung đột ngoại vi.


Tuy nhiên, không giống như Hitler hay Mussolini, các lãnh đạo Trung Quốc chưa muốn mở rộng lãnh thổ địa lý một cách nhanh chóng để thể hiện sự vĩ đại của đất nước và thực chất viễn kiến của họ. 

Tạm thời, thành công ở trong nước cùng sự công nhận của quốc tế trước các thành tựu của Trung Quốc xem ra là đủ. Chủ nghĩa phát xít Trung Quốc ít tính tư tưởng hơn phát xít châu Âu và lãnh đạo Trung Quốc cũng mềm dẻo hơn Hitler hay Mussolini. 

Thế nhưng, lịch sử ngắn ngủi của chủ nghĩa phát xít cổ điển cho thấy rằng việc Trung Quốc tìm cách đối đầu với phương Tây chỉ là vấn đề thời điểm. Điều đó đã nằm trong gien di truyền của chính thể dạng này. 

Sớm muộn nhà cầm quyền Trung Quốc cũng sẽ cảm thấy nhu cầu phải thể hiện sự vượt trội của hệ thống, và ngay cả các thống kê đáng nể nhất về thu nhập quốc dân cũng sẽ không đủ. 

Sự vượt trội có nghĩa là các nước khác phải quỳ gối, phải cung phụng quốc gia thống trị. Giống như Mussolini nhìn việc thuộc địa hóa châu Phi, xâm chiếm Hy Lạp và vùng Balkan như các bước đi cần thiết để thiết lập một đế chế phát xít; Trung Quốc rồi cũng sẽ đòi các nước láng giềng, trước hết là người Hoa trên hòn đảo Đài Loan, phải thuần phục để bổ sung việc lấy lại các lãnh thổ bị mất vào danh sách các thành tựu của chế độ. 

Các nền dân chủ trên thế giới sẽ phải hành xử thế nào?

Đầu tiên cần phải xóa đi quan niệm rằng của cải có thể bảo đảm hòa bình. Không chắc một nước Trung Quốc giàu có sẽ giảm ý muốn gây chiến với Đài Loan hay dọa dẫm Nhật Bản. 

Sự thực có thể là ngược lại: Trung Quốc càng giàu có, quân đội của họ càng mạnh thì khả năng chiến tranh là càng lớn. 

Phương Tây cần chuẩn bị cho chiến tranh với Trung Quốc với hy vọng tránh được điều này. 

Trong khi đó, chúng ta cần làm những gì có thể để thuyết phục người dân Trung Quốc rằng tự do chính trị càng lớn thì quyền lợi lâu dài của họ càng được bảo đảm, cho dù nhiều khi có thể khó chịu và lộn xộn. 

Nếu chúng ta không làm những việc đó, nguy cơ chắc chắn sẽ tăng lên và các vụ bùng nổ giận dữ dù vô tình hay cố ý của Trung Quốc sẽ còn lặp lại. Dần dần, chúng sẽ biến thành hành động. 

Bài phản ánh quan điểm của riêng tác giả, không phải của BBC. Michael A. Ledeen hiện là chuyên gia về chính sách đối ngoại Hoa Kỳ tại Viện Nghiên cứu American Enterprise Institute for Public Policy Research.

 Ý kiến độc giả

STD, Sài Gòn
Tôi cũng đã từng tự so sánh thể chế chính trị Việt Nam, Trung Quốc, Triều Tiên có phải là mô hình nhà nước phát xít kiểu mới hay không. Và cũng rất mừng vì cũng đã có người chia sẻ quan điểm của mình. Thật đáng buồn vì người dân Việt Nam vốn hiền hòa, hiếu khách lại phải bị đày ải trong cái thể chế chính trị quái gở này mà không có lối thoát. Trung Quốc mà thật sự trở thành một cường quốc phát xít thì tôi tin Việt Nam cũng sẽ là một bộ phận không thể tách rời của cái Đế chế phát xít ấy giống như nhà nước Liên Xô "vĩ đại" ngày xưa thôi. Cứ tin là thế và cũng cầu mong nó đừng xảy ra. 

Mr Smile, VN
Theo ý kiến chủ quan của tôi thì bản thân các cường quốc đều quốc tranh giành ảnh hưởng, củng cố địa vị, mong muốn có được nhiều "sân sau vườn nhà" và thậm chí là mở rộng lãnh thổ của mình. Điều này đã được khẳng định từ cách đây rất lâu chứ không phải hôm nay. 

Đương nhiên, là công dân nước Việt Nam, tôi nghĩ rằng chúng ta phải bỏ qua những bất đồng chính kiến để phụng sự dân tộc vì lịch sử đã chọn những người Cộng sản. Ngày trước chúng ta đã từng đánh bại nhiều cường quốc và ngày hôm nay cũng thế. Xin quý vị đừng đem nước này, nước kia ra phán xét mà hãy nhìn lại xem đất nước yêu dấu của chúng ta thế nào trước mối nguy hại đó. 

Phân tích những khó khăn, phức tạp trước mắt mà cho rằng Trung Quốc, Hoa Kỳ hoặc nước nào đó có thể giữ ngôi vị số một hoàn cầu thì thực sự viển vông. Như thế khác nào e dè, sợ hãi để rồi đầu hàng làm chư hầu cho ngoại bang. 

Ngày nay có thể chúng ta đang mất một mẩu đất, một cây số vuông mặt biển nhưng đến ngày mai, ngày kia hoặc xa hơn rồi chúng ta cũng sẽ đòi lại không thiếu một hạt cát, không sót một giọt nước biển. Thời thế rồi sẽ thay đổi vấn đề là chúng ta biết được nó sẽ diễn ra lúc nào mà thừa thắng tiến lên. 

Trung Quốc có là đám quân phiệt hiếu chiến đến mức nào, Hoa Kỳ có là cường quốc quân sự mạnh đến đâu thì trong quá khứ cũng từng là những kẻ chiến bại dưới chân những người Việt Nam, và sau này cũng thế. 

Andy Nguyen, HK
Thà để Mỹ "làm mưa làm gió" trên thế giới còn hơn là Trung Quốc! Quý vị thử hình dung xem nếu Trung Quốc mà trở thành cường quốc số một thì thế giới này sẽ ra sao? 

HTK, VN
Theo tôi , chúng ta nên nhìn nhận bài viết này theo hai hướng: TQ có thực sự nguy hiểm không? Mỹ có còn là mối đe dọa? Xét về lịch sử TQ quá nguy hiểm với VN và các nước lân bang, bằng chứng cụ thể thì rất rõ và rất gần: Chiến tranh biên giới Việt Trung 1979 và việc TQ giúp đỡ Khmer đỏ ở biên giới Tây Nam. Việc xâm chiếm hải phận Trường Sa, Hoàng Sa...Ý đồ của TQ đang lộ rõ. Còn về phía Mỹ, đang thực sự lo ngại về một TQ lớn mạnh, chắc hẳn Mỹ sẽ rất vui khi các nước 'chăm sóc kỹ" TQ, và bỏ quên những ý đồ của Mỹ đối với châu Á. 

NCT, Đà Nẵng
Bài viết dưới dạng "nghiên cứu" của một chuyên gia thế này thì thật không ổn. Theo tôi nó chỉ đáng "lưu hành nội bộ". Nhưng phải chấp nhận rằng các chính sách đối ngoại của Mỹ đều bắt nguồn từ đây. Luôn cố tạo một cái gì đó "ghê rợn". Rất tiếc Trung Quốc khó có thể là Irak thứ hai, dù họ có "WMD" đi chăng nữa. Thế giới không bình ổn hơn khi luôn có những con "ngáo ộp" được kẻ khác nặn ra như thế. 

HT, SG
Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả Ledeen. Tôi xin bổ sung thêm một bản chất nửa của chế độ độc tài là "quyền lực không được kiểm soát". Nếu quyền lực không được kiểm soát thì rất dễ dẫn đến những hành động cực đoan như khủng bố, tội ác chiến tranh...Nhìn lại lịch sử TQ chúng ta thấy khi đất nước họ phồn thịnh một thời gian thì họ sẽ đi xâm chiếm các nước khác. Nói tóm lại nếu TQ phát triển mạnh một thời gian thì lúc đó các nước láng giềng như VN ta phải chuẩn bị, trước sau gì ta cũng bị TQ xâm lấn. 

PHH, TP HCM
Một bài viết vớ vẩn! Vì sao? Hãy xem nơi công tác của tác giả là biết! Mọi thông tin trong bài viết của tác giả đều dựa trên sự suy đoán, cố gán ghép giữa Phátxít và Cộng sản mà quên rằng chính nước Mỹ "vĩ đại" của ngài đây cũng đã từng "núp bóng" Liên Xô trong CTTG II, để rồi khi PX Đức đã đầu hàng LX rồi, nước Mỹ "vĩ đại" thừa thắng xông lên và thả hai trái bom nguyên tử để phô trương với toàn thế giới. 

Để rồi bây giờ đây, đã là "anh Hai" của các nuớc khác muốn "yên ổn". Nếu như tác giả cho rằng chính quyền TQ đang dùng kinh tế để đánh lừa ý thức chính trị của người dân thì tác giả, trong bài viết này, cũng đang dùng sự lớn mạnh của TQ để đánh lừa hiện trạng của Mỹ tại Trung Đông. Tóm lại, nỗi lo lớn nhất của tác giả chính là sự lớn mạnh của TQ và sự thay thế địa vị thống trị của Mỹ trong tương lai! 

Pham Gia Bach, HN
Lịch sử đã quá rõ bộ mặt phát xít của Trung Quốc . Vậy mà còn có người cho rằng Michael A ledeen dựng lên con ngáo ộp có tên là Trung Quốc . Rồi thì Mỹ muốn làm mưa làm gió trên thế giới cũng hơi bị khó . Thật là một cách nhìn và đánh giá thiếu hiểu biết về lịch sử và cũng là sự không hiểu thực tế những gì đã và đang diễn ra trên thế giới hôm nay. 

Trung Quốc là mối hiểm họa cho thế giới nếu để TQ phát triển kinh tế mà không có biện pháp ngăn chặn tư tưởng bành trướng xâm lược. Lịch sử đã cho thấy TQ gây chiến tranh với gần như tất cả các nước láng giềng có chung biên giới với TQ và có lẽ Việt Nam bị TQ xâm lược nhiều nhất. 

Chủ nghĩa dân tộc quá khích của lãnh đạo cùng những người dân TQ mù quáng họ đói khổ nhưng rất tự hào dân tộc đã từng đi gây chiến tranh xâm lược để cướp bóc rồi di dân của họ đến những nơi đã chiếm được. Việt Nam đã phải chịu hàng ngàn năm bị TQ xâm lược đau thương tang tóc. 

Ngày hôm nay TQ sẵn sàng đối đầu với cả thế giới khi kinh tế họ phát triển và sẽ là rất nguy hiểm khi chủ nghĩa dân tộc quá khích được trang bị bằng hình thức chủ nghĩa Marxist Leninít . Cộng đồng thế giới nhất là những Quốc gia giầu có và văn minh phải ngay lập tức có những hành động cụ thể để ngăn chặn TQ khi mà còn có thể . 

Khanh Hoa
Các vị đang nói đến Trung Quốc như một nước Đức Quốc Xã, sao không thử đặt Việt Nam ta vào vị trí nào đây? Phải chăng sẽ là một đồng minh phe trục, hay sẽ như một Do thái sẽ bị tiêu diệt? 

VYen, TP HCM
Bài viết của tác giả hoàn toàn chính xác. Tác giả đã mô tả các biện pháp và chính sách ngày càng gia tăng các hoạt động về quan sự phát triển kinh thế để bành trướng, đặc biệt là TQ đã tập chung để phát triển hầu hết các loại vũ khí hiện đại ...Ngoài ra còn có một điểm mà tác giả chưa nhắc đến, đó là hàng chục năm nay TQ đã gửi hàng triệu người ra các nước trên khắp thế giới như đến hết các nước châu Á, châu Mỹ, Châu Âu , cả Châu Phi để xây dụng cơ sở vật chất và lực lượng người TQ này sẽ là lực lượng quan trọng liên kết với trong nước gây ảnh hưởng ra bên ngoài. 

Như mọi người cũng đã biết chủ nghĩa công sản hiện nay hầu như đã tan vỡ tuy nhiên xét cả quá trình lịch sử tồn tại người ta có thể thấy về cơ bản chủ nghĩa cộng sản mang nhiều dáng dấp của chủ nghĩa phong kiến trước đây, thể hiện rõ rệt nhất qua chế độ gia đình trị. Hiện nay TQ cũng xây dựng trình chiếu hầu hết các phim dã sử để ca ngợi đất nước mình và cũng đề tuyên tuyền cho chính sách TQ vĩ đại. 

Linh, Hà Nội
Để che đậy những sai lầm và những tội ác mà chính quyền TQ gây ra cho người dân của họ, chính quyền TQ ra sức cổ súy cho chủ nghĩa dân tộc. Nền văn hóa của Trung Hoa cộng với sự cổ súy này sẽ là sự bắt đầu của một chủ nghĩa phát xít kiểu TQ. Đòn bẩy cho sự phát triển kinh tế của TQ chính là sức lao động của hơn 1 tỷ dân lao động trong khi họ chính là những người chịu thiệt thòi nhất. Chính điều này thúc đẩy chính quyền TQ phải nhanh chóng biến họ trở thành phát xít trước khi họ bị chính dân của họ xóa sổ. 

Thanh Dien
Thế giới hiện nay ai cũng muốn bá chủ không riêng gì về Trung Quốc. Tôi cho rằng phương Tây muốn áp đặt hệ tư tưởng thống trị của mình lên kẻ khác do đó họ thường xem các nước khác là hiểm họa. Ý đồ bành trướng không xa lạ lắm đối với phương Tây, chẳng hạn Hoa Kỳ đấy. Vậy Hoa kỳ là gì? Theo tôi các nước phương tây mới thực sự là mối đe dọa cho sự phát triển của loài người. Họ chính là thế lực phát xít đáng sợ. 

Mr Mít đặc
Ý thức hệ Cộng sản nói chung và Trung quốc nói riêng giành quyền lãnh đạo vào con, cháu những vị đương chức đương quyền bằng chế độ "đảng cử". Cơ hội tham gia vai trò lãnh đạo đất nước cho người dân hầu như không có. Một chế độ độc đoán chuyên quyền giết hại hàng chục ngàn người tại Thiên an môn như thế có thể phải chịu tội chống lại loài người. Một dân tộc lúc nào cũng chỉ sẵn sàng lấn chiếm với các nước xung quanh thể hiện bằng chiến tranh biên giới với tất cả các nước láng giềng như thế, theo tôi còn tàn bạo hơn chủ nghĩa phát xít. 

Vô danh
Dù TQ mang màu sắc chủ nghĩa gì đi nữa thì chủ trương của nhà nước Việtnam vẫn muốn xây dựng tình hữu nghị tốt đẹp nhưng ít hoặc không bị phụ thuộc với nước láng giềng phương bắc này. Nhưng người dân Việt thì không ưa gì ônng hàng xóm " tốt bụng này " bởi lẽ từ xa xưa trong lich sử bang giao giữa hai nước, dân tộc Việt đã hứng chịu nhiều cuộc xâm lăng và hàng trăm năm đô hộ của " chủ nghĩa phát xít, bành trướng Trung quốc rồi, mặc dù cụm từ "phát xít" chỉ mới có ở giữa thế kỷ 20 mà thôi. 

Người Việt gọi nhũng người trung quốc là "Chú khách", trong ý thức hệ của người dân Việt từ xa xưa đến nay thì người TQ sẽ chỉ là khách, nếu trót đến chơi, xong rồi thì về chứ đừng nghĩ đến chuyện ở lại đất nước này, chúng tôi có quá nhiều kinh nghiệm về vị khách này rồi. Cho nên trong tương lai họ có thành loại phát xít nào chăng nữa thì cột đồng Mã viện sẽ nhắc họ cách hành xử cho phải lẽ. 

Truong, SG
Vậy là Trung quốc sắp ra tay rồi. Các nhà lão đạo Cộng sản Vietnam sẽ đứng ở đâu khi Trung quốc khơi mào đệ tam thế chiến? "Kiên cường chiến đấu" kêu gọi nhân dân và bạn bè quốc tế giúp đỡ chống ngoại bang như cha ông đã từng làm hàng ngàn năm trước hay "Quỳ gối" chấp nhận Trung quốc và làm tay sai cho họ? Mong rằng những người Cộng sản Vietnam đừng làm điều gì hổ thẹn với dân tộc Việt! 

Trung
Sau khi đọc bài báo này, tôi nhận thấy sự vô trách nhiệm và tính hiếu chiến rõ ràng của các tác giả. Họ như thể đang biến đất nước Trung Quốc thành "ổ dịch" để toàn thể nhân loại cần phải đối phó và tiêu diệt. Nếu đứng trên quan điểm về quản lý thì phải thấy rằng quản lý một đất nước đông dân như thế không hề dễ dàng. Nếu như phải nghĩ, ban lãnh đạo cần nghĩ đến 1.3 tỷ người, nếu phải làm, họ phải làm cho 1.3 tỷ người.
Còn về góc nhìn dân chủ, qua các tài liệu, báo chí thì đúng là Trung Quốc chưa thể sánh được với các nước phương Tây hay có những cách xử lý sự việc theo hướng độc đoán. Mọi việc đang thay đổi, vì sự đổi thay của xã hội ngày nay không thể là điều kiện để sự lãnh đạo độc đoán tồn tại. Và cũng đừng mong có sự thay đổi một sớm một chiều. Cần có thời gian để điều chỉnh. Trung Quốc cũng không phải một thằng khờ để ai bảo phải làm theo như thế. 

TN
Thế Chiến 2 cho chúng ta thấy một kinh nghiệm là mặc dù CS và Phát xít không ưa nhau nhưng có cùng một giấc mơ lớn, đó là bá bành, thâu tóm thiên hạ trong tay. Lý thuyết CS cũng chỉ là một chiêu bài nhằm che đậy chân tướng Phát xít kiểu mới. Tây Tạng rồi chừng nào đến VN và các nước láng giềng chung quanh TQ? Nay Phát xít không còn, CSTQ đang phát triển khả năng quân sự hùng mạnh cộng với thái độ hung hãn của giới trẻ TQ. Ai bảo TQ không phải là mối lo cho thế giới thì thật là thơ ngây. 

Nam, Sài Gòn
Từ lâu , trong thâm tâm tôi, tôi cũng tin rằng , trong tương lai , Trung Quốc sẽ trở thành một nước phát xít, bởi tinh thần dân tộc cực đoan sẽ sản sinh ra chủ nghĩa phát xít. Nước Đức những năm 30-45 là một ví dụ. 

Lê Anh Xuân, VN
Với áp lực về dân số, nhu cầu về mở rộng lãnh thổ của dân tộc này có từ xa xưa. Bản thân họ tự coi mình là trung tâm thế giới họ nhìn nhận các quốc gia nhỏ láng giềng như chư hầu của họ và tư tưởng bành trướng cũng từ đó nảy sinh để thỏa mãn lòng tham và trừng phạt. Hãy xem cách hành xử của họ về vấn đề biên giới trên đất liền và trên biển, hãy xem cách người Hoa xâm nhập (di cư ) và làm ăn ở các nước trên thế giới ( như Lào, Cămpuchia và đặc biệt các nước thuộc Châu phi ngày nay) thì một học sinh trung học cũng hiểu được chiến lược của họ. 

Điều nguy hiểm là đại đa số người dân TQ không được tự do tiếp cận với thông tin thế giới, và đương nhiên họ được giáo dục để tự hào với một Trung quốc vĩ đại. Chính sách này tạo ra ýthức hệ đối đầu với bất cứ những gì khác với quan niệm của họ. Chúng ta không thể không cảnh giác với cách hành xử của người TQ. Không sớm thì muộn, trước hết là các nước láng giềng trong khu vực sẽ phải đối phó với tình trạng càng ngày càng bất bình đẳng này. 

Jacinth, HN
Tôi cho rằng việc khẳng định Trung Hoa đang xây dựng nên chế độ chính trị phát xít là chưa đủ căn cứ.Để hiểu rõ được mưu đồ bành trướng lãnh thổ ta nên nhìn về lịch sử của họ, đúng là tham vọng bá chủ sẽ không bao giờ mất đi trong dòng máu của họ. 

TTH
Theo tôi nghĩ thì đây là một bài viết rất hay và chính xác.Nếu như chúng ta không dè chừng một Trung Quốc đang lớn mạnh dần lên thì trong tương lai gần nhân loại sẽ chứng kiến chiến tranh thế giới lần thứ ba và lúc đó sẽ có nhiều triệu người nữa sẽ phải chết. Nên nhớ một điều rằng bản chất của người Trung Quốc rất bành trướng không từ bất cứ thủ đoạn nào để làm bá chủ, thể hiện qua các phim TQ các bạn cũng đã thấy hàng ngày đấy. 

TQ là một nước lớn xung quanh các nước nhỏ vậy mà ngày đêm ra sức củng cố quân đội phát triển vũ khí tối tân, hạng nặng chắc là để đối đầu với Mỹ hay thôn tính các nước khác hay, bảo vệ TQ khỏi bị nước khác xâm lược. 

H Nguyen, Hà Nội
Để củng cố quyền lực chính trị của mình, TQ đã chủ trương một đường lối đàn áp dã man tất cả những gì có tiềm năng "đe dọa". Cái này còn kinh khủng hơn cả đánh phủ đầu. Thế giới đã biết đến sự việc Tây Tạng, việc đàn áp tiêu diệt các học viên Pháp Luân Công và các tôn giáo khác. Chưa bao giờ mà TQ lại cố bưng bít thông tin như bây giờ. Họ đang dùng chiêu bài kinh tế để đánh lạc hướng. 

Tony Tran, New York
Tôi không có gì để nói nữa vì tác giả đã phản ánh đúng bộ mặt thật của Trung Quốc. Nếu Thế giới không có biện pháp gì với Trung Quốc thì một ngày nào đó rất có thể sẽ có một"Đức Quốc xã Châu Á". 

Baby-SG, Sài Gòn
Nhận xét hoàn toàn chính xác, không cần bàn cãi thêm, tác giả đã nói lên những gì đang diễn ra và sẽ diễn ra, điều còn lại là nhân tố nào góp phần vào việc có để cho việc đó tiếp tục và sẽ diễn ra hay không mà thôi... 

Hoang Thien, SG
Tôi nghĩ rằng việc Trung Quốc bành trướng lãnh thổ là rất có thể nếu không muốn nói là chắc chắn sẽ xảy ra. Tuy nhiên qua đó để đánh giá Trung Quốc là một quốc gia phát xít thì có phần vội vàng. Hơn nữa một nước đơn nguyên về chính trị đâu phải là phát xít , đó là chủ nghĩa cộng sản. Việc đơn nguyên về chính trị và chủ nghĩa phát xít đâu phải là đồng hành với nhau. Khi xưa Liên Xô (Liên bang Nga) cũng là một nước đơn nguyên về chính trị đã đánh bại phát xít Đức đó là gì? 

Tran Quang Thien, TP HCM
Chưa bao giờ Trung Hoa từ bỏ ý định xâm chiếm lân bang. Dĩ nhiên họ thôn tính nơi nào yếu trước bằng nhiều cách khác nhau, như VN , bước đầu họ lấn đất bằng cắm mốc biên giới. Dựa vào tư cách là cha đẻ, là chỗ dựa, là ân nhân, là đàn anh, là nước lớn , v.v.. và nhiều lợi thế khác đối với CSVN, họ hợp thức hóa việc lấn chiếm bằng cắm mốc biên giới. 

Với Lào, lợi dụng chính sách kêu gọi nước ngòai đầu tư, họ từng bước di dân. Với Thái Lan, họ đã có sẵn mười mấy triệu người gốc Trung Hoa đang nắm kinh tế, thương mại Thái Lan và chính trị ( như Thaksin, gốc Hoa). Malaysia trên 40% gốc Hoa, Singapore không nói ai cũng biết , đó là của người gốc Hoa. 

Nhìn vào bản đồ nhân chủng và văn thì yếu tố Trung Hoa rất mạnh, ngày càng mạnh hơn ! Á Châu Thái Bình Dương. Đến lúc CS Trung Hoa lộ dần tham vọng của họ khi họ mạnh lên về kinh tế. Có thể nói , bành trướng đất đai là đường lối sống còn của Trung Hoa và đó là truyền thống của họ. 

DT
Kính thưa BBC, nghe giọng điệu thì đủ biết Michael A.Ledeen đang "dựng lên một con ngáo ộp có tên là Trung Quốc" để chuẩn bị cho một chính sách của Mỹ đối với đất nước đang lên ở Châu Á!Ta sẽ dễ hiểu tại sao hai vị "President" của Nga và Trung Quốc đã có những động thái đáp trả thích đáng qua cuộc gặp tuần trước ở Bắc Kinh! Mỹ có muốn "làm mưa làm gió" trên thế giới cũng hơi bị khó đấy! 

Trầm Hương, Lâm Đồng
Bài viết rất hay. Từ lâu tôi đã ngờ ngợ rằng, cách biểu lộ chủ nghĩa dân tộc của người Trung Quốc, gần như đến mức mù quáng, tương tự một thứ chủ nghĩa phát xít. Điều đáng sợ là ngay cả những người của họ đang sống ở các nước khác cũng khăng khăng giữ thái độ gần như quá khích như thế. 

Theo tôi VN cần có chiến lược lâu dài trong vòng 15-20 năm để tạo một liên minh ngầm với các quốc gia như Ấn Độ, Nhật Bản, Đại Hàn... và dĩ nhiên là phương Tây để khỏi bị TQ lấn áp và chèn ép. 

Sài Gòn
Ý kiến của tác giả rất chính xác. Đây là sai lầm của Mỹ cũng như một số nước tự do. Sự đầu tư vào Trung Quốc và mở cửa của các nước làm cho nền kinh tế của TQ phát triển trong khi không có biện pháp răn đe, giáo dục lòng nhân ái, tôn trọng quyền tự do trogn các thành phần chóp bu của nước này. Nguy cơ tiềm ẩn của thế giới là tất yếu. 

Linh Hoa
Xin lỗi, hơi chủ quan một chút: Bài viết đúng như đi guốc trong bụng (TQ) vậy. Sao không cho người dân trong nước đọc để thấy "ngoại quốc" lúc nào cũng xuyên tạc? Chẳng biết là nên vui hay buồn chứ là người Việt Nam thì gần như ai cũng có thể bổ sung thêm dẫn chứng cho tác giả! 


Bản tiếng Anh
Original English Version

Beijing Embraces Classical Fascism
(Far Eastern Economic Review)

May 2008
http://www.feer.com/essays/2008/may/...ssical-fascism

In 2002, I speculated that China may be something we have never seen before: a mature fascist state. Recent events there, especially the mass rage in response to Western criticism, seem to confirm that theory. More significantly, over the intervening six years China’s leaders have consolidated their hold on the organs of control—political, economic and cultural. Instead of gradually embracing pluralism as many expected, China’s corporatist elite has become even more entrenched.

Even though they still call themselves communists, and the Communist Party rules the country, classical fascism should be the starting point for our efforts to understand the People’s Republic. Imagine Italy 50 years after the fascist revolution. Mussolini would be dead and buried, the corporate state would be largely intact, the party would be firmly in control, and Italy would be governed by professional politicians, part of a corrupt elite, rather than the true believers who had marched on Rome. It would no longer be a system based on charisma, but would instead rest almost entirely on political repression, the leaders would be businesslike and cynical, not idealistic, and they would constantly invoke formulaic appeals to the grandeur of the “great Italian people,” “endlessly summoned to emulate the greatness of its ancestors.”

Substitute in the “great Chinese people” and it all sounds familiar. We are certainly not dealing with a Communist regime, either politically or economically, nor do Chinese leaders, even those who followed the radical reformer Deng ********, seem to be at all interested in treading the dangerous and uneven path from Stalinism to democracy. They know that Mikhail Gorbachev fell when he tried to control the economy while giving political freedom. They are attempting the opposite, keeping a firm grip on political power while permitting relatively free areas of economic enterprise. Their political methods are quite like those used by the European fascists 80 years ago.

Unlike traditional communist dictators—Mao, for example—who extirpated traditional culture and replaced it with a sterile Marxism-Leninism, the Chinese now enthusiastically, even compulsively, embrace the glories of China’s long history. Their passionate reassertion of the greatness of past dynasties has both entranced and baffled Western observers, because it does not fit the model of an “evolving communist system.”

Yet the fascist leaders of the 1920s and 1930s used exactly the same device. Mussolini rebuilt Rome to provide a dramatic visual reminder of ancient glories, and he used ancient history to justify the conquest of Libya and Ethiopia. Hitler’s favorite architect built neoclassical buildings throughout the Third Reich, and his favorite operatic composer organized festivals to celebrate the country’s mythic past.

Like their European predecessors, the Chinese claim a major role in the world because of their history and culture, not just on the basis of their current power, or scientific or cultural accomplishments. China even toys with some of the more bizarre notions of the earlier fascisms, such as the program to make the country self-sufficient in wheat production—the same quest for autarky that obsessed both Hitler and Mussolini.

To be sure, the world is much changed since the first half of the last century. It’s much harder (and sometimes impossible) to go it alone. Passions for total independence from the outside world are tempered by the realities of today’s global economy, and China’s appetite for oil and other raw materials is properly legendary. But the Chinese, like the European fascists, are intensely xenophobic, and obviously worry that their people may turn against them if they learn too much about the rest of the world. They consequently work very hard to dominate the flow of information. Just ask Google, forced to cooperate with the censors in order to work in China.

Some scholars of contemporary China see the Beijing regime as very nervous, and perhaps even unstable, and they are encouraged in this belief when they see recent events such as the eruption of popular sentiment against the Tibetan monks’ modest protests. That view is further reinforced by similar outcries against most any criticism of Chinese performance, from human rights to air pollution, and from preparations for the Olympic Games to the failure of Chinese quality control in food production and children’s toys. The recent treatment of French retailer Carrefour at the hands of Chinese nationalists is a case in point. It has been publicly excoriated and shunned because France’s President Nicolas Sarkozy dared to consider the possibility of boycotting the Olympics.

In all these cases, it is tempting to conclude that the regime is worried about its own survival, and, in order to rally nationalist passions, feels compelled to portray the country as a global victim. Perhaps they are right. The strongest evidence to support the theory of insecurity at the highest levels of Chinese society is the practice of the “princelings” (wealthy children of the ruling elites) to buy homes in places such as the United States, Canada and Australia. These are not luxury homes of the sort favored by wealthy businessman and officials from the oil-rich countries of the Middle East. Rather they are typically “normal” homes of the sort a potential émigré might want to have in reserve in case things went bad back home.

Moreover, there are reasons to believe that eruptions of nationalist passion do indeed worry the regime, and Chinese leaders have certainly tamped down such episodes in the past. In recent days, the regime has even reached out to the Dalai Lama himself in an apparent effort to calm the situation, after previously enouncing the “Dalai clique” as a dangerous form of separatism and even treason.

On the other hand, the cult of victimhood was always part of fascist culture. Just like Germany and Italy in the interwar period, China feels betrayed and humiliated, and seeks to avenge her many historic wounds. This is not necessarily a true sign of anxiety; it’s an integral part of the sort of hypernationalism that has always been at the heart of all fascist movements and regimes. We cannot look into the souls of the Chinese tyrants, but I doubt that China is an intensely unstable system, riven by the democratic impulses of capitalism on the one hand, and the repressive practices of the regime on the other. This is a mature fascism, not a frenzied mass movement, and the current regime is not composed of revolutionary fanatics. Today’s Chinese leaders are the heirs of two very different revolutions, Mao’s and Deng’s. The first was a failed communist experiment; the second is a fascist transformation whose future is up for grabs.

If the fascist model is correct, we should not be at all surprised by the recent rhetoric or mass demonstrations. Hitler’s Germany and Mussolini’s Italy were every bit as sensitive to any sign of foreign criticism as the Chinese today, both because victimhood is always part of the definition of such states, and because it’s an essential technique of mass control. The violent denunciations of Westerners who criticize Chinese repression may not be a sign of internal anxiety or weakness. They may instead be a sign of strength, a demonstration of the regime’s popularity. Remember that European fascism did not fall as the result of internal crisis—it took a bloody world war to bring it down. Fascism was so alarmingly popular neither Italians not Germans produced more than token resistance until the war began to be lost. It may well be that the mass condemnation of Western calls for greater political tolerance is in fact a sign of political success.

Since classical fascism had such a brief life span, it is hard to know whether or not a stable, durable fascist state is possible. Economically, the corporate state, of which the current Chinese system is a textbook example, may prove more flexible and adaptable than the rigid central planning that doomed communism in the Soviet Empire and elsewhere (although the travails of Japan, which also tried to combine capitalist enterprise with government guidance, show the kinds of problems China will likely face). Our brief experience with fascism makes it difficult to evaluate the possibilities of political evolution, and the People’s Republic is full of secrets. But prudent strategists would do well to assume that the regime will be around for a while longer—perhaps a lot longer.

If it is a popular, fascist regime, should the world prepare for some difficult and dangerous confrontations with the People’s Republic? Twentieth-century fascist states were very aggressive; Nazi Germany and fascist Italy were both expansionist nations. Is it not likely that China will similarly seek to enlarge its domain?

I believe the answer is “yes, but.” Many Chinese leaders might like to see their sway extend throughout the region, and beyond. China’s military is not so subtly preparing the capability to defeat U.S. forces in Asia in order to prevent intervention in any conflict on its periphery. No serious student of China doubts the enormous ambitions of both the leadership and the masses. But, unlike Hitler and Mussolini, the Chinese tyrants do not urgently need quick geographical expansion to demonstrate the glory of their country and the truth of their vision. For the moment, at least, success at home and global recognition of Chinese accomplishments seem to be enough. Since Chinese fascism is less ideological than its European predecessors, Chinese leaders are far more flexible than Hitler and Mussolini.

Nonetheless, the short history of classical fascism suggests that it is only a matter of time before China will pursue confrontation with the West. That is built into the dna of all such regimes. Sooner or later, Chinese leaders will feel compelled to demonstrate the superiority of their system, and even the most impressive per capita GDP will not do. Superiority means others have to bend their knees, and cater to the wishes of the dominant nation. Just as Mussolini saw the colonization of Africa and the invasion of Greece and the Balkans as necessary steps in the establishment of a new fascist empire, so the Chinese are likely to demand tribute from their neighbors—above all, the Chinese on the island nation of Taiwan, in order to add the recovery of lost territory to the regime’s list of accomplishments. Even today, at a time when the regime is seeking praise, not tribute, in the run-up to the Olympic Games, there are bellicose overtones to official rhetoric.

How, then, should the democracies deal with China? The first step is to disabuse ourselves of the notion that wealth is the surest guarantor of peace. The West traded with the Soviet Union, and gave them credits as well, but it did not prevent the Kremlin from expanding into the Horn of Africa, or sponsoring terrorist groups in Europe and the Middle East. A wealthy China will not automatically be less inclined to go to war over Taiwan, or, for that matter, to wage or threaten war with Japan.

Indeed, the opposite may be true—the richer and stronger China becomes, the more they build up their military might, the more likely such wars may be. It follows that the West must prepare for war with China, hoping thereby to deter it. A great Roman once said that if you want peace, prepare for war. This is sound advice with regard to a fascist Chinese state that wants to play a global role.

Meanwhile, we should do what we can to convince the people of China that their long-term interests are best served by greater political freedom, no matter how annoying and chaotic that may sometimes be. I think we can trust the Chinese leaders on this one. Any regime as palpably concerned about the free flow of information, knows well that ideas about freedom might be very popular. Let’s test that hypothesis, by talking directly to “the billion.” In today’s world, we can surely find ways to reach them.

If we do not take such steps, our risk will surely increase, and explosions of rage, manipulated or spontaneous, will recur. Eventually they will take the form of real actions.

Mr. Ledeen is an expert on U.S. foreign policy at the American Enterprise Institute for Public Policy Research. He served as a commissioner on the U.S.-China Economic and Security Review Commission from 2001-03.

2 comments:

  1. Đề nghị nghiên cứu văn hóa Tung Của trước rồi hãy viết bài này.

    ReplyDelete
  2. Bạn Phùng Công Tử, bài này có điểm nào sai khi đem văn hóa Trung Quốc ra xét ?

    ReplyDelete