Các Chủ Đề

Monday, December 28, 2015

Bị ném bom nguyên tử, vì sao người Nhật không hô hào tiêu diệt nước Mỹ?

Tướng MacArthur với cái tẩu thuốc làm bằng cùi bắp
MacArthur (Mắc Các Thơ), vị danh tướng của Mỹ, là người chỉ huy quân đội tiến đánh Nhật Bản trong thế chiến thứ II. Tuy nhiên, khi ông rời khỏi đất nước này, người dân không hề căm ghét mà ngược lại đều tỏ lòng biết ơn bởi những việc làm của ông.

Năm 1942 tướng MacArthur dẫn đại quân tấn công Nhật Bản, từ Melbourne xa xôi đánh thẳng đến Tokyo, hai tay nhuộm máu người Nhật Bản. Vì thế vô số người Nhật đều hận ông thấu xương.

 Chiều ngày 30/8/1945, tướng quân MacArthur ra khỏi máy bay và đặt chân lên đất Nhật, cho dù ông không mặc quân phục và không mang theo vũ khí gì, cũng không có người tổ chức duyệt binh, nhưng thời khắc đó với 70 triệu người Nhật Bản là thời khắc kinh hoàng mà họ không thể quên, trong tâm trí mọi người chỉ còn nghĩ được hai chữ “mất nước”.

Vào năm 1946, tại Tokyo có hàng trăm ngàn người không có nhà vì nhà cửa bị bom tàn phá, họ phải ngủ tại nhà ga Ueno

Nhưng tướng MacArthur mang quân đến hòa bình, chính nghĩa, khoan dung và dân chủ.

Tướng Douglas MacArthur đến Nhật ngày 30-8-1945, tại phi trường Atsugi

Nền kinh tế Nhật Bản sau chiến tranh rơi vào suy sụp, đến bữa trưa của Nghị viên Quốc hội cũng phải ăn cơm trộn khoai lang, cái đói bao phủ khắp nơi. Lúc này tướng MacArthur gây áp lực khiến chính phủ Mỹ phải hỗ trợ Nhật Bản, thế là 3,5 triệu tấn lương thực và 2 tỷ Mỹ kim tức tốc được gửi đến Nhật. Ông không chỉ giữ lại chính quyền Nhật Bản mà còn đặc xá cho Thiên hoàng, thậm chí còn quan tâm đến số phận của từng người lính bình thường của Nhật Bản, giúp họ tìm con đường sống.

Lương thực đang được rỡ từ trên tàu xuống
Theo sau ông, 400 nghìn lính Mỹ đã dùng thiện ý và tinh thần hy sinh để chinh phục người Nhật Bản. Khi đó các con hẻm trong thành phố của Nhật rất chật hẹp, một người Nhật bình thường và một người lính Mỹ to lớn nếu gặp nhau cũng khó để đi qua, vì thế thường thì người lính Mỹ sẽ nép vào một bên cho người Nhật đi trước. Người Nhật không thể không băn khoăn tự hỏi, nếu mình là kẻ chiến thắng thì có làm được như thế không?

Cảnh tại một trạm cho các em uống sữa

Sau khi tướng MacArthur đến Nhật Bản, ông lập tức ra lệnh thả tội phạm chính trị, trong đó có rất nhiều Đảng viên Cộng sản, bị chính phủ Nhật bắt giam trong thời gian dài.

Ngày 25/8/1945, quân chiếm đóng của Mỹ cho phép phụ nữ Nhật thiết lập tổ chức của mình; tháng 9 cho công bố Dự luật về vai trò trong bầu cử của phụ nữ Nhật Bản; đây là lần đầu tiên trong lịch sử Nhật Bản, phụ nữ được quyền bầu cử và ứng cử.

Lúc này tại Tokyo có cô kỹ nữ được chọn làm Nghị viên thành phố, nhiều thị dân cảm thấy khó chấp nhận. Nhưng tướng MacArthur nói, mọi người chọn cô ấy để cô ấy phục vụ mọi người, đừng vì cô ấy là kỹ nữ mà kỳ thị bỏ qua. Khi đó mọi người chợt hiểu người được chọn trong bầu cử dân chủ phải là người thay mặt để vì mình làm việc, thế là sau khi hiểu ý nghĩa vấn đề họ đã quyết định chọn bầu cô kỹ nữ kia. Kết quả sau khi trở thành Nghị viên, cô đã không phụ lòng mọi người, làm được rất nhiều việc có ý nghĩa.

Vào ngày 11/10/1945, tướng MacArthur tuyên bố bỏ lệnh cấm báo chí, Nhật Bản được tự do thông tin và tự do ngôn luận. Ngày 22/12/1945, ban hành “Luật Công hội”, giai cấp công nhân thực sự có tổ chức của mình. Ngày 1/9/1947, ban hành “Luật lao động”, quy định tiêu chuẩn tiền lương thấp nhất và thời gian làm việc nhiều nhất.

Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh khởi thảo Hiến pháp Nhật Bản. Chính phủ Mỹ truyền đạt nguyên tắc chế định Hiến pháp cho tướng MacArthur là: Chính phủ Nhật Bản phải do toàn thể cử tri trao quyền và phải chịu trách nhiệm trước toàn thể cử tri. Ngày 3/5, quân liên minh giao ra Bản dự thảo Hiến pháp. Ngày 7/10, Quốc hội Nhật Bản thông qua Hiến pháp. Ngày 3/11, Thiên hoàng cho ban hành Tân Hiến pháp.

Đây là Hiến pháp do kẻ chiếm lĩnh chiếu theo giá trị quan phương Tây áp đặt cho kẻ bị chiếm lĩnh, nhưng lại là bản Hiến pháp đem lại phúc lợi cho nhân dân quốc gia bị chiếm lĩnh. Bản Hiến pháp nhấn mạnh quyền lợi công dân cơ bản của người Nhật Bản, xem những quyền lợi này là “quyền lợi trời cho mà không ai có quyền tước đoạt”. Những quyền này bao gồm: quyền bầu cử, lập hội và tự do xuất bản; không có sự tham gia của luật sư thì không được định tội; bảo đảm quyền cư trú an toàn cho dân, cấm kiểm tra và tước đoạt vô cớ.

Cảnh biểu tình của một tổ chức chính trị, Tokyo, 1946

Ngày 21/10/1946, Quốc hội đã thông qua “Luật Cải cách ruộng đất”. Chính phủ Nhật Bản mua lại đất đai dư thừa của giới địa chủ, sau đó bán đất lại cho nông dân không có ruộng. Với những nông dân không có tiền mua đất, chính phủ cho vay thế chấp. Tất cả diễn ra không đổ một giọt máu, một mạng người, những người nông dân ai nấy đều có được một phần đất cho mình.

Ngày 31/3/1947, ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”. Trường học của Nhật Bản không còn nằm trong kiểm soát của chính phủ mà là do Ủy ban Giáo dục do dân chúng bầu ra quản lý. Việc chọn lựa nhà giáo, sách học và bố trí chương trình hoàn toàn do người dân tự chủ quyết định.

Năm 1952, quân chiếm đóng Mỹ trả chính quyền về cho chính phủ Nhật Bản. Sau 7 năm chiếm đóng, người Mỹ cải cách triệt để con đường phát triển của Nhật Bản, chủ quyền quốc gia từ trong tay kẻ chuyên chế trao lại cho người dân Nhật Bản, những tiền đề tiến bộ đầu tiên này giúp người Nhật bước vào con đường thênh thang.

Hơn 10 năm sau, Nhật Bản trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, quốc gia phồn vinh, nhân dân giàu có, xã hội ổn định. Có thể nói thêm một câu, quân chiếm đóng của Mỹ không chi một đồng tiền thuế nào của người dân Nhật Bản, chi phí của họ là lấy từ tiền thuế của người Mỹ.

Người Nhật tổ chức buổi lễ long trọng đưa tiễn tướng quân MacArthur

Trong thời gian chiếm đóng Nhật Bản, rất nhiều người Nhật đã viết thư gửi cho tướng MacArthur yêu cầu biếu tặng đất đai của họ. Nhiều phụ nữ can đảm viết thư đề nghị được hiến thân cho tướng MacArthur, nhiều người còn viết “xin hãy cho tôi được sinh con cho ngài.”

Sáng ngày 16/4/1951, Tổng thống Harry Truman phế bỏ chức Tư lệnh quân chiếm đóng và buộc tướng MacArthur phải về nước, sự kiện này chỉ thông báo cho một số quan chức cấp cao người Nhật biết. Nhưng khi ông ngồi lên ô tô thì mới phát hiện, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật Bản đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật Bản: Đại nguyên soái!


Dân Nhật đứng hai bên đường tiễn đưa đoàn xe chở ông MacArthur


Người dân Tokyo đứng chật kín hai bên đường, ai nấy rơi nước mắt, họ như hoàn toàn quên chuyện tướng MacArthur là kẻ chiếm đóng đã đánh bại quân đội quốc gia mình. Thiên hoàng đích thân đến sứ quán đưa tiễn MacArthur, tướng MacArthur cũng xúc động rơi nước mắt, nắm chặt hai tay của Thiên hoàng Hirohito.

Ông Yoshida gặp lại ông MacArthur tại một khách sạn ở New York, ngày 4 tháng 11, 1954, ba năm sau khi ông MacArthur bị bãi chức ở Nhật

Khi đưa tiễn, Thủ tướng Yoshida của Nhật nói: “Tướng quân MacArthur đã cứu chúng tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, lo lắng và hỗn loạn của thất bại để đưa chúng tôi vào con đường mới do ông xây dựng, chính Ngài đã gieo trồng hạt giống dân chủ trên đất nước chúng tôi để chúng tôi bước trên con đường hòa bình, tình cảm ly biệt mà nhân dân chúng tôi dành cho Ngài không lời nào có thể diễn tả được.”Uy lực quả bom nguyên tử của Mỹ tàn phá thành phố và nền kinh tế của Nhật Bản, nhưng về phương diện tinh thần, nước Mỹ đã hoàn toàn chinh phục được người Nhật Bản.

https://daikynguyenvn.com/y-kien/bi-nem-bom-nguyen-tu-vi-sao-nguoi-nhat-khong-ho-hao-tieu-diet-nuoc-my.html

Vào năm 1946, tại Tokyo có hơn 300 ngàn trẻ em mồ côi vì cha mẹ đã chết vì bom, sống lang thang, không có cả viện mồ côi để chứa các em. Các em phải tự kiếm sống bằng mọi cách. Hình trên là cảnh các trẻ  mồ côi moi thùng rác để kiếm thức ăn

Một anh lính Mỹ chìa hộp kẹo cho mấy em nhỏ

Bình Luận:

Tình cảnh nước Nhật khi Mỹ tiến vào chiếm đóng là điêu tàn đổ nát và nạn đói.

Lão Tử viết trong Đạo Đức Kinh:

"Sau chinh chiến là mất mùa".

Khi vua Quang Trung lên ngôi thì nền kinh tế Việt Nam lúc đó điêu tàn. Ruộng đồng bỏ trống, chỉ có một số ít được canh tác vì thanh niên trong làng đi lính đã chết gần hết. Tình trạng đó đúng với câu "mười phần chết bẩy còn ba". Đó là vì Việt Nam trải qua một cuộc chiến tranh liên miên giữa các phe Trịnh, Nguyễn, Tây Sơn. Lão Tử chứng kiến cảnh đó vào thời xưa tại Trung Hoa, lúc chưa biết cách cai trị tập trung quyền hành vào tay nhà vua nên còn chia ra nhiều nước, đánh lẫn nhau. Các bên đánh nhau cho đến khi một bên thắng hoặc cả hai bên đều cạn kiệt nhân lực, không còn trai tráng để đưa đi lính nữa vì "mười phần chết bẩy còn ba". Khi ngưng chiến thì cả hai bên đều không đủ người cầy cấy để sản xuất lương thực, nạn đói xảy ra.

Vào năm 1946, nhiều người Nhật không có nhà, vì bị ném bom cháy hết, đã phải sống chui rúc trong các đống gạch vụn đổ nát .

Nhật 1946, nhiều cuộc biển tình phản đối xảy ra



Nhật 1946, một số cuộc biểu tình đã đưa đến xô xát

Nước Nhật lúc đó đã mất hàng triệu thanh niên trong chiến tranh, lại thêm nhiều nhà máy bị bỏ bom, nhiều người dân thất nghiệp. Hàng triệu lính giải ngũ không có công ăn việc làm. Nhiều cựu chiến binh phải đi ăn xin hoặc đánh giày, làm bất cứ việc gì để sống. Nạn đói xảy ra, có nhiều vụ biểu tình bộc phát, đưa đến xô xát, bạo động. Rất  nhiều người tự tử vì lâm vào cảnh khốn quẫn không lối thoát. Trước cảnh này, tướng MacArthur xin quốc hội Mỹ gửi lương thực và tiền bạc cứu giúp. Khi một số nghị sĩ Mỹ phản đối việc đem lương thực cho Nhật Bản, viện cớ Nhật là kẻ thù đã bị đánh bại, nay có thể tái thiết, sửa chữa nhưng không đem lương thực đi cho không như vậy, thì tướng MacArthur trả lời là dân Nhật đang chết đói nếu không gửi lương thực thì chỉ có cách gửi súng đạn. Có nghĩa là Mỹ sẽ phải dùng súng đạn đàn áp dân Nhật nổi loạn . Cuối cùng quốc hội Mỹ chấp nhận đem lương thực cứu đói.

Những gì Mỹ đã làm tại Nhật sau chiến tranh là điều Lão Tử viết trong Đạo Đức Kinh:

"Thắng được người rồi thì đừng nên bức người"
"Vì vật mạnh rồi sẽ có lúc suy"

Vì Pháp bức hiếp Đức quá đáng sau Đệ Nhất Thế Chiến, bắt Đức phải bồi thường chiến tranh rất nặng nên dân Đức nghèo đói, uất ức đi theo đảng Đức Quốc Xã, gia nhập quân đội đánh lại Pháp trong trận Đệ Nhị Thế Chiến.

No comments:

Post a Comment