Sự đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc
Mặc dù Pháp Luân Công là một tổ chức tình nguyện và hoà bình, vốn đã hoạt động tốt từ năm 1992, nhưng Giang Trạch Dân đã cấm Pháp Luân Công tại Trung Quốc vào ngày 20 tháng Bảy 1999. Trong ba năm vừa qua, toàn thế giới đã chứng kiến một cuộc đàn áp đẫm máu của Giang Trạch Dân đối với chính những người dân lương thiện của mình. Tại sao?
KHÁI QUÁT
Có ba lý do cho cuộc đàn áp phi lý Pháp Luân Công mà hầu hết các nhà phân tích và chuyên gia về Trung Quốc đều đưa ra:
1. Tính phổ biến của môn Pháp: học viên Pháp Luân Công đông hơn thành viên Đảng Cộng Sản Trung Quốc
Pháp Luân Công được công bố cho công chúng lần đầu tiên vào ngày 13 tháng Năm, 1992. Vào cuối năm 1998, theo ước tính của chính chính phủ Trung Quốc, có 70-100 triệu người đã chọn theo tập môn Pháp này. Pháp Luân Công đã trở thành “một tổ chức tình nguyện lớn nhất Trung Quốc, thậm chí lớn hơn cả chính Đảng Cộng Sản.” (U.S. News and World Report, số tháng Hai 1999)
2. Các viên chức trong Đảng dùng Pháp Luân Công làm con dê tế thần nhằm trục lợi chính trị
Khi phát triển kinh tế và kỹ nghệ trở thành vấn đề quan trọng hàng đầu đối với Trung Quốc trên phương diện một quốc gia, nhiều viên chức trong chính quyền chuyên môn trong việc tuyên truyền chính trị và đấu tranh tư tưởng sẽ tạo ra xáo động chính trị để nhằm đem lại cho họ một “nguyên nhân” nắm lấy quyền lực chính trị. Pháp Luân Công đã bị làm thành con dê tế thần cho mục đích này. Luận điểm tuyên truyền được các cơ quan truyền thông nhà nước phát khởi từ tháng Sáu 1996, và leo thang lên thành việc huy động lực lượng cảnh sát và sử dụng bạo lực ở Tianjin vào ngày 23 tháng Tư, 1999. Sự phát triển và leo thang của việc đàn áp Pháp Luân Công thật ra đã bắt đầu qua một giai đoạn 3-4 năm.
3. Nỗi hoang tưởng chuyên chính: nghi ngờ đằng sau Pháp Luân Công có khả năng có “người đạo diễn” dấu mặt, Chủ Tịch Trung Quốc dùng cuộc đàn áp để ra gân chính trị
Vào ngày 25 tháng Tư, 1999, hơn mươi ngàn học viên Pháp Luân Công đến tụ hợp ôn hoà tại Văn Phòng Hội Đồng Kháng Cáo Quốc Gia Trung Quốc để kháng cáo lên chính quyền trung ương đòi thả tự do cho những công dân đã bị công an giam giữ tùy tiện ở Tianjin trong hai ngày trước. Thủ Tướng Trung Quốc Chu Dung Cơ đã đích thân ra gặp gỡ các học viên và tình hình đã được giải quyết êm thắm. Mặc dù như vậy, Chủ Tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân đã tự viết và cho lưu hành đến các viên chức khác trong chính quyền các tài liệu nói rõ ông ta tin rằng có đối thủ chính trị hay “người đạo diễn” bên trong các lãnh đạo cao cấp của Đảng Cộng Sản đứng đằng sau Pháp Luân Công. Vì vậy, họ Giang đã cân bằng khả năng “nhổ tận gốc Pháp Luân Công” với khả năng duy trì quyền lực, và đã khởi xuất cuộc đàn áp. Như Willy Lam, CNN, tường thuật một Đảng viên Đảng Cộng Sản lão thành phân tích như sau: “Qua việc đưa ra một chiến dịch theo kiểu của Mao (Trạch Đông) [chống Pháp Luân Công], họ Giang đã ép các cán bộ cao cấp cam kết trung thành theo đường của ông ta. Điều này sẽ đẩy mạnh quyền hành của họ Giang-và có thể cho ông ta đủ thế mạnh để bức chế các sự kiện tại Đại Hội Đảng Cộng Sản (Trung Quốc) lần thứ 16 năm tới.”
THÔNG TIN CHI TIẾT
Tại sao đàn áp Pháp Luân Công?
Tiến Sĩ Shiyu Zhou
Ngày 25 tháng tư, 1999, hơn mười ngàn học viên Pháp Luân Công đã tập hợp trong trật tự ôn hoà trên đại lộ Fuyou ở Bắc Kinh để kháng cáo lên Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương Trung Quốc, yêu cầu trả tự do cho 45 học viên Pháp Luân Công đã bị Cảnh sát bắt một cách độc đoán trong biến cố Tianjin (Thiên Tân) xảy ra hai ngày trước đó.
Biến cố này lại một lần nữa đã làm cho thế giới chú ý, vì con đường Fuyou nằm ngay cạnh Trung Nam Hải, thủ phủ của ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản [Trung Quốc] và biến cố cũng được mọi người mô tả là cuộc “bao vây” tổng hành dinh của Cấp Lảnh Đạo Trung Quốc. Về sau, biến cố này đã được chính quyền Trung Quốc sử dụng như sự buộc tội chính để biện minh cho việc họ đàn áp học viên Pháp Luân Công, và biến cố cũng đã bị nhiều người hiểu lầm là nguyên do trực tiếp của sự đàn áp Pháp Luân Công.
Tại sao có biến cố 25 tháng Tư? Và tại sao có cuộc đàn áp? Bài này cố gắng tìm ra một số câu trả lời khả dĩ giãi đáp những câu hỏi quan trọng này. Nó cũng dẫn chứng các lời bình luận quan trọng của Chủ Tịch Giang Trạch Dân qua hai tài liệu được xếp loại mật (căn cứ trên các dữ kiện được tiết lộ bởi các giới chức cao cấp trong Đảng Cộng Sản Trung Quốc) mà Ông Giang đã công bố khi ông quyết định đàn áp Pháp Luân Công. Đồng thời nó cũng được sử dụng để làm tài liệu tham chiếu cho những ai muốn thấu hiểu tường tận câu hỏi thường được đưa ra nhiều nhất về Pháp Luân Công: “Tại sao Chính Phủ Trung quốc làm như vậy?”
Những quan niệm sai lầm về biến cố 25 tháng Tư
Biến cố Pháp Luân Công ngày 25 tháng tư, 1999 không phải là một việc tình cờ xảy ra đột ngột làm cho chính quyền Trung Quốc phải ngạc nhiên như người ta thường tin tưởng. Nó cũng không phải là cuộc biểu tình chính trị liên quan đến việc bao vây thủ phủ ban lãnh đạo của Trung Quốc, như là chính quyền Trung Quốc đã xác nhận. Từ việc đã kích bút mực khởi đầu với biến cố Quang Minh Nhật Báo vào tháng Tư, 1996, tới việc việc động viên cảnh sát và sử dụng vũ lực tại Tianjin 25 tháng tư 1999, sự phát triển và leo thang của cuộc đàn áp Pháp Luân Công thật sự đã diễn ra trong một giai đoạn ba hoặc bốn năm.
Giới thiệu Pháp Luân Công cho đại chúng
Pháp Luân Công là một hệ thống tu luyện cổ truyền của Trung Quốc. Nó được Ông Lý Hồng Chí, người sáng lập, truyền dạy cho công chúng lần đầu tiên vào ngày13 tháng Năm, 1992. Trong vòng bốn năm đầu, chính quyền Trung quốc đã sốt sắng ủng hộ môn Pháp này nhờ nó mang lại cho học viên nhiều lợi ích về mặt sức khỏe, do đó mà nó đã làm giảm bớt gánh nặng y tế đã gây nhiều khó khăn cho chính phủ. Rất nhiều tổ chức chính phủ, kể cả Hiệp Hội Ngiên Cứu Khoa Học Khí Công của Trung Quốc và Bộ Công An đã cấp cho Pháp Luân Công và Ông Lý nhiều bằng khen và giấy chứng nhận.
Mặc dù Pháp Luân Công không có tổ chức chính thức, chỉ qua lời truyền miệng con số những người tập luyện đã lên tới hàng triệu trong thời gian ngắn vài năm. Khoảng đầu năm 1999, căn cứ vào tài liệu khảo sát của chính phủ Trung Quốc, ít nhất đã có tới 70 triệu người thuộc đủ tầng lớp trong khắp Trung Quốc tập luyện Pháp Luân Công. Pháp môn này đã trở thành “một tổ chức thiện nguyện lớn nhất tại Trung Quốc, lớn hơn cả Đảng Cộng Sản”, dựa theo báo Tin Tức Hoa Kỳ (U.S News) and Tạp Chí Thế Giới (World Report), số xuất bản tháng Hai 1999.
Leo thang đàn áp Pháp Luân Công
Kể từ khi “Đại Cách Mạng Văn Hóa” kết thúc vào cuối thập niên 1970, trọng tâm điểm của Trung Quốc đã chuyển từ chiến dịch vận động chính trị đến phát triển kinh tế và kỷ thuật. Sự chuyển hướng bối cảnh chính trị này đã làm giảm mất nhiều cơ hội thăng tiến chính trị đối với giới chính trị chuyên nghiệp về lĩnh vực tuyên truyền và đấu tranh ý thức hệ. Để duy trì các bộ phận cấu trúc nòng cốt của chính phủ, các giới này đã đặc biệt lợi dụng sự bất ổn chính trị để tạo “lý do” nắm giữ quyền lực chính trị. Việc phát triển nhanh chóng của Pháp Luân Công đã được một số tổng bộ trung ương trong chính phủ lưu ý. Họ quyết định rằng Pháp Luân Công đích thực là diều họ cần.
Những phần tử này khởi xướng việc truyền bá tin tức một cách tiêu cực, qua cơ quan thông tin do chính phủ kiểm soát, nhằm phỉ báng Pháp Luân Công và người sáng lập kể từ tháng Sáu, 1996. Ngày 24 tháng Bảy 1996, Văn Phòng Xuất Bản Báo Chí Trung Quốc ra thông tư khắp toàn quốc cấm phổ biến mọi tài liệu xuất bản của Pháp Luân Công. Khoảng đầu năm 1997 Bộ Công An Trung Quốc bắt đầu mở cuộc điều tra sâu rộng nhằm thu thập bằng chứng với hy vọng rao truyền Pháp Luân Công là một “tà giáo”. Những cuộc điều tra kết thúc nhanh chóng vì “không tìm thấy bằng chứng”. Tháng bảy 1998, một cuộc điều tra khác do Bộ Công An ra lệnh, đã đưa tới việc Phòng An Ninh Công Cộng địa phương tấn công áp đảo Pháp Luân Công một cách bất hợp pháp ở nhiều nơi trong nước. Ngày 23 tháng Tư, 1999, cảnh sát được lênh đánh đập và bắt giữ những người quan tâm đến việc một tạp chí ở Tianjin đăng tải một bài báo phỉ báng Pháp Luân Công.
Ngày 24 tháng Tư,1999 khi học viên Pháp Luân Công ở Tianjian đòi hỏi chính quyền trả tự do cho những học viên bị bắt giữ một cách độc đoán ở Tianjin, họ được các viên chức chính quyền Tianjin cho biết bởi vì sự việc có can hệ đến Bộ Công An, cho nên không thể thả các học viên này đuợc nếu không có lệnh của Bắc Kinh. Nói cách khác, Pháp Luân Công được yêu cầu phải kháng cáo lên Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương ở Bắc kinh.
Việc này gây ra biến cố 25 tháng Tư theo đó học viên Pháp Luân Công kháng cáo với Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương Trung Quốc xin trả tự do cho những học viên bị bắt ở Tianjin. Sau khi Thủ Tướng Chu Dung Cơ, Chủ tịch Hội Đồng Nhà Nước,và là nhân vật số hai trong hàng ngũ lãnh đạo quốc gia sau Chủ Tịch Giang Trạch Dân, đích thân tiếp chuyện với học viên Pháp Luân Công, sự việc được thu xếp một cách thân thiện và đã đạt được một giải pháp mà đôi bên (chính phủ và học viên Pháp Luân Công) đều chấp nhận. Tất cả biến cố hoàn toàn ôn hòa và có trật tự. Và tất cả học viên tụ tập ở ngoài Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương rất hài lòng với cách giải quyết vấn đề của Thủ Tướng Chu Dung Cơ đều đã yên lặng giải tán.
Vậy thì tại sao có việc đàn áp?
Tuy nhiên, ngay trong đêm 25 tháng Tư, 1999 Chủ tịch Giang Trạch Dân đã có một lập trường hoàn toàn khác hẳn với Thủ Tướng Chu Dung Cơ là người đã được hàng ngàn học viên Pháp Luân Công mà ông gặp vào sáng sớm nhiệt liệt hoan nghênh. Trong bức thư viết vào buổi tối 25 tháng Tư, 1999 đề tựa “Đồng Chí Giang Trạch Dân gởi ủy Ban Thường Trực Bộ Chính Trị Trung Ương và các Đồng Chí Lãnh Đạo quan tâm [đến sự việc]” Ông Giang tố giác Pháp Luân Công (coi như được chính thức xác nhận) là ‘một thứ tà giáo’. Ông hỏi: “Có ai thủ vai ‘đạo diển’ [ở bên trong Đảng], âm mưu chủ đạo đằng sau?” Do đấy mà Chủ Tịch Giang nói rõ điều ông nghi ngờ là biến cố cho thấy rằng có kẻ thù toan rập để chống lại ông. Rõ ràng là Ông Giang Trạch Dân không thể tha thứ “một nhóm Pháp Luân Công đông đảo như thế, gồm có số lớn Đảng viên, cán bộ, các giới trí thức cùng quân nhân thợ thuyền lao động và nông dân”, tất cả không thuộc quyền kiểm soát trực tiếp của Đảng như ông đã nêu dẫn trong thư ngày 25 tháng Tư của ông. Đặc biệt ông cảm thấy như bị đe dọa bởi cái viển tượng rất lớn của một khối đông như thế mà có thể bị điều khiển bởi một “kẻ đạo diển” thuộc phe thù nghịch chính trị với ông ở bên trong Đảng.
Tiếp theo, Ông để lộ sự cảm nhận của ông về Pháp Luân Công trong bức thư ngày 7 tháng Sáu đề tựa “Diễn văn của Đồng Chí Giang Trạch Dân tại buổi họp ủy Ban Trung Ương Bộ Chính Trị về việc Giải Quyết vấn đề Pháp Luân Công không được chậm trễ”, trong đó ông vạch rõ chính sách đàn áp Pháp Luân Công.
Ông viết trong bức thư nói trên: “Hiển nhiên một cá nhân như Lý Hông Chí làm gì có được quyền lực mạnh như thế. Vấn đề Pháp Luân Công có ảnh hưởng chính trị rất sâu rộng”. Rồi Ông kết luận rằng “biến cố 25 tháng Tư là biến cố nghiêm trong nhất kể từ chính biến 1989” và “các biện pháp đối phó” phải được thực thi.
Việc gì đã xảy ra trong “cuộc chính biến 1989?” Như mọi người còn nhớ lại, nguyên chủ tịch Đảng Cộng Sản Zhao Ziyang (Triệu Tử Dương) đã bị thay thế bởi Giang Trạch Dân ngay sau khi ông tiếp xúc với sinh viên tuyệt thực ở Thiên An Môn. Cũng bởi áp lực tương tự của Chủ tịch Giang, Thủ Tướng Chu Dung Cơ đã phải làm việc tự kiểm điểm trước các đảng viên Bộ Chính Trị sau khi ông gặp các học viên Pháp Luân Công ở ngoài Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương.
Bức thư của Chủ tich Giang chứng minh rõ ràng chủ trương của ông cho rằng Pháp Luân Công là công cụ được sử dụng bởi các phần tử đối nghịch trong Đảng, đồng thời cho thấy ông đã quyết định sai lầm như thế nào trong việc dàn áp Pháp Luân Công mà hoàn toàn chỉ dựa trên chủ trương của ông trong hoàn cảnh nói trên, không có bằng chứng cụ thể nào cả.
Như Willy Lam đã nói trong bài báo cáo CNN: “Chẳng có gì bí mật trong việc một vài đảng viên trong Bộ Chính Trị nghĩ rằng họ Giang đã áp dụng những chiến thuật sai lầm” — “Qua việc đưa ra một chiến dịch theo kiểu của Mao (Trạch Đông) [chống Pháp Luân Công], họ Giang đã ép các cán bộ cao cấp cam kết trung thành theo đường của ông ta,” theo lời cuả một cựu đảng viên được trích dẫn trong phóng sự của Lam. “Điều này sẽ đẩy mạnh quyền hành của họ Giang-và có thể cho ông ta đủ thế mạnh để bức chế các sự kiện tại Đại Hội Đảng Cộng Sản (Trung Quốc) lần thứ 16 năm tới.”
Kể từ khi Giang Trạch Dân khởi xướng việc đàn áp vào tháng bảy1999, hàng chục nghìn công dân Trung Quốc vô tội đã bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công. Hàng ngìn bị tra tấn, bị đày đi trại ‘cải tạo’ mà không được tòa án xét xử, bị giam giữ một cách bất hợp pháp tại các bệnh viện tâm thần, và hàng triệu phải sống cảnh vô gia cư, vô nghề nghiệp hoặc phải bị trục xuất khỏi trường học. Nói tóm lại, việc đàn áp của họ Giang đã làm tiêu tán cả một bộ phận lớn xã hội Trung Quốc, gồm có nông dân, giới trí thức giáo dục, kinh doah, chính quyền, quân đội v.v... Thảm trạng thật sư của việc đàn áp, tuy nhiên, không những chỉ thể hiện qua ảnh hưởng đối với dân chúng Trung Quốc, mà nó còn phản ảnh qua sư kiện đàn áp Pháp Luân Công thực sự có rất ít liên can tới nội dung môn Pháp này, cũng như tư cách của những người tu tập. Pháp Luân Công đơn giản chỉ là con cờ thí nằm trong tay những kẻ tìm cách củng cố quyền lực. Đứng trên quan điểm này, Pháp Luân Công là nạn nhân của thời cuộc gây ra do bối cảnh phức tạp của chính trường Trung Quốc.
KHÁI QUÁT
Có ba lý do cho cuộc đàn áp phi lý Pháp Luân Công mà hầu hết các nhà phân tích và chuyên gia về Trung Quốc đều đưa ra:
1. Tính phổ biến của môn Pháp: học viên Pháp Luân Công đông hơn thành viên Đảng Cộng Sản Trung Quốc
Pháp Luân Công được công bố cho công chúng lần đầu tiên vào ngày 13 tháng Năm, 1992. Vào cuối năm 1998, theo ước tính của chính chính phủ Trung Quốc, có 70-100 triệu người đã chọn theo tập môn Pháp này. Pháp Luân Công đã trở thành “một tổ chức tình nguyện lớn nhất Trung Quốc, thậm chí lớn hơn cả chính Đảng Cộng Sản.” (U.S. News and World Report, số tháng Hai 1999)
2. Các viên chức trong Đảng dùng Pháp Luân Công làm con dê tế thần nhằm trục lợi chính trị
Khi phát triển kinh tế và kỹ nghệ trở thành vấn đề quan trọng hàng đầu đối với Trung Quốc trên phương diện một quốc gia, nhiều viên chức trong chính quyền chuyên môn trong việc tuyên truyền chính trị và đấu tranh tư tưởng sẽ tạo ra xáo động chính trị để nhằm đem lại cho họ một “nguyên nhân” nắm lấy quyền lực chính trị. Pháp Luân Công đã bị làm thành con dê tế thần cho mục đích này. Luận điểm tuyên truyền được các cơ quan truyền thông nhà nước phát khởi từ tháng Sáu 1996, và leo thang lên thành việc huy động lực lượng cảnh sát và sử dụng bạo lực ở Tianjin vào ngày 23 tháng Tư, 1999. Sự phát triển và leo thang của việc đàn áp Pháp Luân Công thật ra đã bắt đầu qua một giai đoạn 3-4 năm.
3. Nỗi hoang tưởng chuyên chính: nghi ngờ đằng sau Pháp Luân Công có khả năng có “người đạo diễn” dấu mặt, Chủ Tịch Trung Quốc dùng cuộc đàn áp để ra gân chính trị
Vào ngày 25 tháng Tư, 1999, hơn mươi ngàn học viên Pháp Luân Công đến tụ hợp ôn hoà tại Văn Phòng Hội Đồng Kháng Cáo Quốc Gia Trung Quốc để kháng cáo lên chính quyền trung ương đòi thả tự do cho những công dân đã bị công an giam giữ tùy tiện ở Tianjin trong hai ngày trước. Thủ Tướng Trung Quốc Chu Dung Cơ đã đích thân ra gặp gỡ các học viên và tình hình đã được giải quyết êm thắm. Mặc dù như vậy, Chủ Tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân đã tự viết và cho lưu hành đến các viên chức khác trong chính quyền các tài liệu nói rõ ông ta tin rằng có đối thủ chính trị hay “người đạo diễn” bên trong các lãnh đạo cao cấp của Đảng Cộng Sản đứng đằng sau Pháp Luân Công. Vì vậy, họ Giang đã cân bằng khả năng “nhổ tận gốc Pháp Luân Công” với khả năng duy trì quyền lực, và đã khởi xuất cuộc đàn áp. Như Willy Lam, CNN, tường thuật một Đảng viên Đảng Cộng Sản lão thành phân tích như sau: “Qua việc đưa ra một chiến dịch theo kiểu của Mao (Trạch Đông) [chống Pháp Luân Công], họ Giang đã ép các cán bộ cao cấp cam kết trung thành theo đường của ông ta. Điều này sẽ đẩy mạnh quyền hành của họ Giang-và có thể cho ông ta đủ thế mạnh để bức chế các sự kiện tại Đại Hội Đảng Cộng Sản (Trung Quốc) lần thứ 16 năm tới.”
THÔNG TIN CHI TIẾT
Tại sao đàn áp Pháp Luân Công?
Tiến Sĩ Shiyu Zhou
Ngày 25 tháng tư, 1999, hơn mười ngàn học viên Pháp Luân Công đã tập hợp trong trật tự ôn hoà trên đại lộ Fuyou ở Bắc Kinh để kháng cáo lên Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương Trung Quốc, yêu cầu trả tự do cho 45 học viên Pháp Luân Công đã bị Cảnh sát bắt một cách độc đoán trong biến cố Tianjin (Thiên Tân) xảy ra hai ngày trước đó.
Tín đồ Pháp Luân Công bị cảnh sát bắt ở quảng trường Thiên An Môn, năm 1999
Biến cố này lại một lần nữa đã làm cho thế giới chú ý, vì con đường Fuyou nằm ngay cạnh Trung Nam Hải, thủ phủ của ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản [Trung Quốc] và biến cố cũng được mọi người mô tả là cuộc “bao vây” tổng hành dinh của Cấp Lảnh Đạo Trung Quốc. Về sau, biến cố này đã được chính quyền Trung Quốc sử dụng như sự buộc tội chính để biện minh cho việc họ đàn áp học viên Pháp Luân Công, và biến cố cũng đã bị nhiều người hiểu lầm là nguyên do trực tiếp của sự đàn áp Pháp Luân Công.
Tại sao có biến cố 25 tháng Tư? Và tại sao có cuộc đàn áp? Bài này cố gắng tìm ra một số câu trả lời khả dĩ giãi đáp những câu hỏi quan trọng này. Nó cũng dẫn chứng các lời bình luận quan trọng của Chủ Tịch Giang Trạch Dân qua hai tài liệu được xếp loại mật (căn cứ trên các dữ kiện được tiết lộ bởi các giới chức cao cấp trong Đảng Cộng Sản Trung Quốc) mà Ông Giang đã công bố khi ông quyết định đàn áp Pháp Luân Công. Đồng thời nó cũng được sử dụng để làm tài liệu tham chiếu cho những ai muốn thấu hiểu tường tận câu hỏi thường được đưa ra nhiều nhất về Pháp Luân Công: “Tại sao Chính Phủ Trung quốc làm như vậy?”
Những quan niệm sai lầm về biến cố 25 tháng Tư
Biến cố Pháp Luân Công ngày 25 tháng tư, 1999 không phải là một việc tình cờ xảy ra đột ngột làm cho chính quyền Trung Quốc phải ngạc nhiên như người ta thường tin tưởng. Nó cũng không phải là cuộc biểu tình chính trị liên quan đến việc bao vây thủ phủ ban lãnh đạo của Trung Quốc, như là chính quyền Trung Quốc đã xác nhận. Từ việc đã kích bút mực khởi đầu với biến cố Quang Minh Nhật Báo vào tháng Tư, 1996, tới việc việc động viên cảnh sát và sử dụng vũ lực tại Tianjin 25 tháng tư 1999, sự phát triển và leo thang của cuộc đàn áp Pháp Luân Công thật sự đã diễn ra trong một giai đoạn ba hoặc bốn năm.
Giới thiệu Pháp Luân Công cho đại chúng
Pháp Luân Công là một hệ thống tu luyện cổ truyền của Trung Quốc. Nó được Ông Lý Hồng Chí, người sáng lập, truyền dạy cho công chúng lần đầu tiên vào ngày13 tháng Năm, 1992. Trong vòng bốn năm đầu, chính quyền Trung quốc đã sốt sắng ủng hộ môn Pháp này nhờ nó mang lại cho học viên nhiều lợi ích về mặt sức khỏe, do đó mà nó đã làm giảm bớt gánh nặng y tế đã gây nhiều khó khăn cho chính phủ. Rất nhiều tổ chức chính phủ, kể cả Hiệp Hội Ngiên Cứu Khoa Học Khí Công của Trung Quốc và Bộ Công An đã cấp cho Pháp Luân Công và Ông Lý nhiều bằng khen và giấy chứng nhận.
Mặc dù Pháp Luân Công không có tổ chức chính thức, chỉ qua lời truyền miệng con số những người tập luyện đã lên tới hàng triệu trong thời gian ngắn vài năm. Khoảng đầu năm 1999, căn cứ vào tài liệu khảo sát của chính phủ Trung Quốc, ít nhất đã có tới 70 triệu người thuộc đủ tầng lớp trong khắp Trung Quốc tập luyện Pháp Luân Công. Pháp môn này đã trở thành “một tổ chức thiện nguyện lớn nhất tại Trung Quốc, lớn hơn cả Đảng Cộng Sản”, dựa theo báo Tin Tức Hoa Kỳ (U.S News) and Tạp Chí Thế Giới (World Report), số xuất bản tháng Hai 1999.
Leo thang đàn áp Pháp Luân Công
Kể từ khi “Đại Cách Mạng Văn Hóa” kết thúc vào cuối thập niên 1970, trọng tâm điểm của Trung Quốc đã chuyển từ chiến dịch vận động chính trị đến phát triển kinh tế và kỷ thuật. Sự chuyển hướng bối cảnh chính trị này đã làm giảm mất nhiều cơ hội thăng tiến chính trị đối với giới chính trị chuyên nghiệp về lĩnh vực tuyên truyền và đấu tranh ý thức hệ. Để duy trì các bộ phận cấu trúc nòng cốt của chính phủ, các giới này đã đặc biệt lợi dụng sự bất ổn chính trị để tạo “lý do” nắm giữ quyền lực chính trị. Việc phát triển nhanh chóng của Pháp Luân Công đã được một số tổng bộ trung ương trong chính phủ lưu ý. Họ quyết định rằng Pháp Luân Công đích thực là diều họ cần.
Những phần tử này khởi xướng việc truyền bá tin tức một cách tiêu cực, qua cơ quan thông tin do chính phủ kiểm soát, nhằm phỉ báng Pháp Luân Công và người sáng lập kể từ tháng Sáu, 1996. Ngày 24 tháng Bảy 1996, Văn Phòng Xuất Bản Báo Chí Trung Quốc ra thông tư khắp toàn quốc cấm phổ biến mọi tài liệu xuất bản của Pháp Luân Công. Khoảng đầu năm 1997 Bộ Công An Trung Quốc bắt đầu mở cuộc điều tra sâu rộng nhằm thu thập bằng chứng với hy vọng rao truyền Pháp Luân Công là một “tà giáo”. Những cuộc điều tra kết thúc nhanh chóng vì “không tìm thấy bằng chứng”. Tháng bảy 1998, một cuộc điều tra khác do Bộ Công An ra lệnh, đã đưa tới việc Phòng An Ninh Công Cộng địa phương tấn công áp đảo Pháp Luân Công một cách bất hợp pháp ở nhiều nơi trong nước. Ngày 23 tháng Tư, 1999, cảnh sát được lênh đánh đập và bắt giữ những người quan tâm đến việc một tạp chí ở Tianjin đăng tải một bài báo phỉ báng Pháp Luân Công.
Ngày 24 tháng Tư,1999 khi học viên Pháp Luân Công ở Tianjian đòi hỏi chính quyền trả tự do cho những học viên bị bắt giữ một cách độc đoán ở Tianjin, họ được các viên chức chính quyền Tianjin cho biết bởi vì sự việc có can hệ đến Bộ Công An, cho nên không thể thả các học viên này đuợc nếu không có lệnh của Bắc Kinh. Nói cách khác, Pháp Luân Công được yêu cầu phải kháng cáo lên Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương ở Bắc kinh.
Việc này gây ra biến cố 25 tháng Tư theo đó học viên Pháp Luân Công kháng cáo với Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương Trung Quốc xin trả tự do cho những học viên bị bắt ở Tianjin. Sau khi Thủ Tướng Chu Dung Cơ, Chủ tịch Hội Đồng Nhà Nước,và là nhân vật số hai trong hàng ngũ lãnh đạo quốc gia sau Chủ Tịch Giang Trạch Dân, đích thân tiếp chuyện với học viên Pháp Luân Công, sự việc được thu xếp một cách thân thiện và đã đạt được một giải pháp mà đôi bên (chính phủ và học viên Pháp Luân Công) đều chấp nhận. Tất cả biến cố hoàn toàn ôn hòa và có trật tự. Và tất cả học viên tụ tập ở ngoài Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương rất hài lòng với cách giải quyết vấn đề của Thủ Tướng Chu Dung Cơ đều đã yên lặng giải tán.
Vậy thì tại sao có việc đàn áp?
Tuy nhiên, ngay trong đêm 25 tháng Tư, 1999 Chủ tịch Giang Trạch Dân đã có một lập trường hoàn toàn khác hẳn với Thủ Tướng Chu Dung Cơ là người đã được hàng ngàn học viên Pháp Luân Công mà ông gặp vào sáng sớm nhiệt liệt hoan nghênh. Trong bức thư viết vào buổi tối 25 tháng Tư, 1999 đề tựa “Đồng Chí Giang Trạch Dân gởi ủy Ban Thường Trực Bộ Chính Trị Trung Ương và các Đồng Chí Lãnh Đạo quan tâm [đến sự việc]” Ông Giang tố giác Pháp Luân Công (coi như được chính thức xác nhận) là ‘một thứ tà giáo’. Ông hỏi: “Có ai thủ vai ‘đạo diển’ [ở bên trong Đảng], âm mưu chủ đạo đằng sau?” Do đấy mà Chủ Tịch Giang nói rõ điều ông nghi ngờ là biến cố cho thấy rằng có kẻ thù toan rập để chống lại ông. Rõ ràng là Ông Giang Trạch Dân không thể tha thứ “một nhóm Pháp Luân Công đông đảo như thế, gồm có số lớn Đảng viên, cán bộ, các giới trí thức cùng quân nhân thợ thuyền lao động và nông dân”, tất cả không thuộc quyền kiểm soát trực tiếp của Đảng như ông đã nêu dẫn trong thư ngày 25 tháng Tư của ông. Đặc biệt ông cảm thấy như bị đe dọa bởi cái viển tượng rất lớn của một khối đông như thế mà có thể bị điều khiển bởi một “kẻ đạo diển” thuộc phe thù nghịch chính trị với ông ở bên trong Đảng.
Tiếp theo, Ông để lộ sự cảm nhận của ông về Pháp Luân Công trong bức thư ngày 7 tháng Sáu đề tựa “Diễn văn của Đồng Chí Giang Trạch Dân tại buổi họp ủy Ban Trung Ương Bộ Chính Trị về việc Giải Quyết vấn đề Pháp Luân Công không được chậm trễ”, trong đó ông vạch rõ chính sách đàn áp Pháp Luân Công.
Ông viết trong bức thư nói trên: “Hiển nhiên một cá nhân như Lý Hông Chí làm gì có được quyền lực mạnh như thế. Vấn đề Pháp Luân Công có ảnh hưởng chính trị rất sâu rộng”. Rồi Ông kết luận rằng “biến cố 25 tháng Tư là biến cố nghiêm trong nhất kể từ chính biến 1989” và “các biện pháp đối phó” phải được thực thi.
Việc gì đã xảy ra trong “cuộc chính biến 1989?” Như mọi người còn nhớ lại, nguyên chủ tịch Đảng Cộng Sản Zhao Ziyang (Triệu Tử Dương) đã bị thay thế bởi Giang Trạch Dân ngay sau khi ông tiếp xúc với sinh viên tuyệt thực ở Thiên An Môn. Cũng bởi áp lực tương tự của Chủ tịch Giang, Thủ Tướng Chu Dung Cơ đã phải làm việc tự kiểm điểm trước các đảng viên Bộ Chính Trị sau khi ông gặp các học viên Pháp Luân Công ở ngoài Văn Phòng Kháng Cáo Trung Ương.
Bức thư của Chủ tich Giang chứng minh rõ ràng chủ trương của ông cho rằng Pháp Luân Công là công cụ được sử dụng bởi các phần tử đối nghịch trong Đảng, đồng thời cho thấy ông đã quyết định sai lầm như thế nào trong việc dàn áp Pháp Luân Công mà hoàn toàn chỉ dựa trên chủ trương của ông trong hoàn cảnh nói trên, không có bằng chứng cụ thể nào cả.
Như Willy Lam đã nói trong bài báo cáo CNN: “Chẳng có gì bí mật trong việc một vài đảng viên trong Bộ Chính Trị nghĩ rằng họ Giang đã áp dụng những chiến thuật sai lầm” — “Qua việc đưa ra một chiến dịch theo kiểu của Mao (Trạch Đông) [chống Pháp Luân Công], họ Giang đã ép các cán bộ cao cấp cam kết trung thành theo đường của ông ta,” theo lời cuả một cựu đảng viên được trích dẫn trong phóng sự của Lam. “Điều này sẽ đẩy mạnh quyền hành của họ Giang-và có thể cho ông ta đủ thế mạnh để bức chế các sự kiện tại Đại Hội Đảng Cộng Sản (Trung Quốc) lần thứ 16 năm tới.”
Kể từ khi Giang Trạch Dân khởi xướng việc đàn áp vào tháng bảy1999, hàng chục nghìn công dân Trung Quốc vô tội đã bị bắt vì tập luyện Pháp Luân Công. Hàng ngìn bị tra tấn, bị đày đi trại ‘cải tạo’ mà không được tòa án xét xử, bị giam giữ một cách bất hợp pháp tại các bệnh viện tâm thần, và hàng triệu phải sống cảnh vô gia cư, vô nghề nghiệp hoặc phải bị trục xuất khỏi trường học. Nói tóm lại, việc đàn áp của họ Giang đã làm tiêu tán cả một bộ phận lớn xã hội Trung Quốc, gồm có nông dân, giới trí thức giáo dục, kinh doah, chính quyền, quân đội v.v... Thảm trạng thật sư của việc đàn áp, tuy nhiên, không những chỉ thể hiện qua ảnh hưởng đối với dân chúng Trung Quốc, mà nó còn phản ảnh qua sư kiện đàn áp Pháp Luân Công thực sự có rất ít liên can tới nội dung môn Pháp này, cũng như tư cách của những người tu tập. Pháp Luân Công đơn giản chỉ là con cờ thí nằm trong tay những kẻ tìm cách củng cố quyền lực. Đứng trên quan điểm này, Pháp Luân Công là nạn nhân của thời cuộc gây ra do bối cảnh phức tạp của chính trường Trung Quốc.
Pháp Luân Công bị đàn áp tại Việt Nam
Việt Hà, phóng viên RFA,
2011-10-30
Thời gian gần đây ngày càng có nhiều người tập Pháp luân công ở Việt Nam lên tiếng phản đối những hành động đàn áp của chính quyền đối với họ.Phương pháp tập luyện thân thể và tinh thần
Có thể nói phong trào tập Pháp luân công ở Việt Nam xuất hiện từ khá sớm, chỉ khoảng 7 hay 8 năm sau khi phong trào này xuất hiện lần đầu tiên tại Trung Quốc vào năm 1992. Những người tập Pháp luân công ở Việt Nam cho rằng đây là một phương pháp luyện thân thể và tinh thần rất hữu ích giúp họ sống hòa đồng với xã hội, và có sức khỏe tốt. Có lẽ cũng chính vì vậy mà số người theo tập môn phái này tăng khá nhanh trong thời gian gần đây, ước tính khoảng hơn 1,000 người.
Cho đến giờ không ai biết chắc chắn phong trào tập Pháp luân công ở Việt Nam bắt đầu chính xác vào thời gian nào nhưng nhiều người theo Pháp luân công ở Việt Nam cho rằng 2 người Việt Nam đầu tiên tập Pháp luân công trong nước là Nguyễn Nam Trung ở Sài Gòn và Trần Ngọc Trí ở Hà Nội. Cả hai người đều biết đến bộ môn này lần đầu tiên qua mạng internet. Nguyễn Nam Trung tập Pháp luân công từ khoảng năm 1998 khi đang theo học đại học bên Mỹ. Còn Trần Ngọc Trí biết đến Pháp luân công vào khoảng năm 2000. Nhận xét về ích lợi của môn học này, anh Trần Ngọc Trí cho biết:
“Về cá nhân tôi, do mục đích là tìm hiểu về tâm linh, hồi đó tôi tu luyện về Phật giáo thì mình đến ngưỡng đó thấy rất khó tiến bộ. Sau này tôi tìm hiểu và thấy Pháp luân công này cũng hướng dẫn, đề cao tâm tính và có con đường tâm linh dành cho nguời vẫn ở trong cuộc sống xã hội bình thường, không xuất gia, cách đối nhân xử thế trong xã hội thế nào thì tôi theo. Tôi đạt được mục đích đấy.”
Sau này tôi tìm hiểu và thấy Pháp luân công này cũng hướng dẫn, đề cao tâm tính và có con đường tâm linh dành cho nguời vẫn ở trong cuộc sống xã hội bình thường, không xuất gia, cách đối nhân xử thế trong xã hội thế nào thì tôi theo.
Anh Trần Ngọc Trí
Sau khi học Pháp luân công qua mạng và sách, thấy có hiệu quả, anh Trí đã giúp mẹ, vợ, 2 con và những người quan tâm cùng tập luyện. Anh cho biết mọi người theo tập môn phái này đều cảm thấy lợi ích rõ ràng.
Nguyễn Nam Trung sau khi về Việt Nam vào khoảng năm 2000 cũng đã giúp phổ biến phong trào tập Pháp luân công tại Sài Gòn.
Từ đó, những người tập Pháp luân công ở Việt Nam bắt đầu tập trung lại theo nhóm để tập tại nhà, hoặc ngoài công viên. Có người chọn tập qua sách, qua internet một mình, có người thích tập thành nhóm theo lớp. Tất cả đều tự nguyện và không mất tiền.
Đã có một thời gian từ năm 2000 đến trước 2006, những người tập Pháp luân công ở Việt Nam thấy việc luyện tập của họ khá bình thường. Cứ sáng sáng những nhóm người mang đài ra công viên để tập theo băng mà không gặp khó khăn gì. Việc đàn áp bắt bớ những người theo Pháp luân công tại Trung Quốc không có ảnh hưởng gì đến họ.
Từ năm 1999, chính phủ Trung Quốc đã có chính sách đàn áp bắt bớ những người theo Pháp luân công. Đảng Cộng sản Trung Quốc gọi đây là một tà đạo cần phải dẹp bỏ.
Bắt đầu từ năm 2006, những người theo Pháp luân công ở Việt Nam đã gặp những sách nhiễu đầu tiên từ phía chính quyền. Anh Phạm Thành Trung, một người tập Pháp luân công từ năm 2008 ở Hà Nội cho biết:
“Từ năm 2006, có nhiều trường hợp gây khó dễ. Từ năm 2006 họ gây can nhiễu. Lúc đó Pháp luân công mới bắt đầu mạnh lên. Các hành động của họ rất nặng, họ đến không cho tập, rồi bắt về đồn, rồi họ về nhà lục lọi máy tính, sách vở, họ gây áp lực với gia
đình.”
Cảnh sát Việt Nam đang bắt các học viên Pháp Luân Công tại công viên Lê Văn Tám, TPHCM vào ngày 9 tháng 10, 2011
Gia đình anh Nguyễn Ngọc Trí cũng gặp những sách nhiễu từ chính quyền. Anh nói:
“Hồi năm 2006, nhà mẹ tôi ở Thành Công có một nhóm đọc sách hàng tuần, về sau có công an đến, cả công an phường hạch sách. Mẹ tôi sau cũng ngại, cụ ở mỗi một mình mà họ đến hạch sách thì ngại quá, sau đó nhóm đó tan.”
Anh Trí cho biết đã có học viên đến học tại nhà anh khi về bị công an bắt và đánh đập. Công an cũng đến tận công ty của anh Trí làm để gây sức ép lên giám đốc cơ quan anh, bắt anh nghỉ việc mà không thành.
Từ khoảng năm 2009, những người theo Pháp luân công ở Việt Nam bắt đầu có những hoạt động phản đối chính sách đàn áp của chính phủ Trung Quốc đối với những người theo Pháp luân công tại nước này. Hành động phản đối được những người theo Pháp luân công Việt Nam thực hiện thường là tọa thiền trước cổng đại sứ quán hoặc lãnh sự quán Trung Quốc ở Sài Gòn và Hà Nội. Một số người in tờ rơi nói về những hành động đàn áp của chính quyền Trung Quốc. Những hoạt động này của những người theo Pháp luân công ở Việt Nam không được chính quyền chấp nhận. Anh Trần Ngọc Trí cho biết:
“Hoạt động ngồi trước đại sứ quán là thế này, mình ngồi không mang biểu ngữ, không hô khẩu hiệu, mình mặc áo vàng thôi. Họ không bắt. Mới đầu họ đến dọa, lần đầu họ bắt lên xe đưa về phường, nhưng sau mọi người vẫn ngồi đó về sau họ không thấy có cơ sở pháp lý để bắt. Hiện nay thì mình vẫn ngồi đó, thì tự nhiên có người chạy qua và ném mắm tôm vào, làm người mình hôi rinh cả lên và mình phải đi về.”
Anh Trí cho biết những người phát truyền đơn thì bị bắt giữ về đồn, và phải nộp phạt.
Gần đây nhất vào hai ngày 6 và 8 tháng 10, một số người theo Pháp luân công ngồi thiền ở trước lãnh sự quán Trung Quốc ở Sài gòn cũng bị công an bắt giữ.
Chịu sức ép của Trung Quốc
Học viên Pháp Luân Công Trung Quốc tổ chức một buổi biểu diễn đường phố tại Hyde Park ở Sydney ngày 6 tháng 9, 2007
Vào tháng 6 năm 2010, chính quyền Việt Nam bắt giữ hai người tập Pháp luân công ở Hà Nội là Vũ Đức Trung và Lê Văn Thành. Hai người bị cáo buộc tội đưa trái phép thông tin lên mạng viễn thông. Từ năm 2009 đến tháng 6 năm 2010 tức là trước khi bị bắt, hai người này đã truyền phát sóng các chương trình của đài phát thanh Hy Vọng vào Trung Quốc. Đây là các chương trình tin tức liên quan đến tình trạng đàn áp Pháp luân công tại Trung Quốc.
Vào tháng 4 vừa qua, Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới ra thông cáo cho rằng việc bắt giữ 2 người này của chính phủ Việt Nam là do chịu sức ép từ chính phủ Trung Quốc.
Việt Nam cho đến giờ vẫn chưa có một văn bản pháp luật chính thức công khai cấm việc tập luyện Pháp luân công. Tuy nhiên trong một văn bản lưu hành nội bộ của Bộ công an vào năm 2009 được tung lên mạng người ta có thể thấy được cách nhìn nhận của chính quyền đối với Pháp luân công tại Việt Nam. Trong phần nói về chủ trương và công tác đấu tranh, văn bản viết: ‘Hoạt động tuyên truyền phát triển Pháp luân công ở Việt Nam gắn với các hoạt động tuyên truyền chống đảng cộng sản, chính phủ Trung Quốc, ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ đối ngoại Việt Nam – Trung Quốc. Xác định Pháp luân công là một tổ chức tà đạo, chính phủ và lãnh đạo Bộ Công an chỉ đạo ngăn chặn Pháp luân công ở nước ta, tránh phức tạp với Trung Quốc và nội bộ’.
Ông Levi Browde, Giám đốc điều hành Trung Tâm thông tin Pháp luân công có trụ sở tại Hoa Kỳ nói:
Chúng tôi có những dẫn chứng cho thấy có ảnh hưởng từ đảng cộng sản Trung Quốc và họ hy vọng là sẽ ép được các nước láng giềng hợp tác để nói cùng điều với những gì họ nói.
Ông Levi Browde
“Theo những gì tôi biết từ những người luyện tập Pháp luân công từ bắc chí Nam ở Việt Nam thì tình hình khá khó khăn trong những năm gần đây. Chúng tôi có những dẫn chứng cho thấy có ảnh hưởng từ đảng cộng sản Trung Quốc và họ hy vọng là sẽ ép được các nước láng giềng hợp tác để nói cùng điều với những gì họ nói.”
Đã có những thư kêu cứu của những người theo Pháp luân công ở Việt Nam gửi ra nước ngoài, lên án hành động truy bức của chính quyền đối với họ, như trường hợp gần đây nhất vào hồi đầu tháng 10 của anh Phạm Xuân Giao, chị Nguyễn Thu Liễu, anh Vũ Văn tĩnh, và anh Hà Văn Dũng ở tỉnh Long An. Những người này tố cáo chính quyền địa phương ngăn cản họ tập Pháp luân công, bắt họ phải dời chỗ ở của mình.
Tuy vậy, anh Nguyễn Nam Trung, người được coi là theo Pháp luân công đầu tiên ở Việt Nam lại cho rằng những người bị chính quyền bắt bớ, giam giữ đều đã vi phạm pháp luật Việt Nam, vi phạm điều dạy trong Pháp luân công:
“Quan điểm của tôi là làm thì tôi tuân thủ theo nội quy của môn phái. Trong môn phái thì người sáng lập dặn rõ là học viên Pháp luân công phải chấp hành nghiêm túc luật pháp quốc gia, tôi nói thật là nếu có ra đó ngồi thiền thì phải ra đăng ký với chính quyền, một ngày hai ngày không được thì phải cố cho được thì hẵng ngồi đó.
Tôi khuyên các bạn như vậy. Chúng ta phải vận dụng hình thức gì phù hợp với pháp luật chứ không thể vi phạm pháp luật được.”
Anh Nguyễn Nam Trung nói anh không gặp khó khăn với chính quyền khi tập Pháp luân công. Anh cho rằng những người tập trung ngồi thiền đã vi phạm nghị định 38 của chính phủ về tập trung đông người. Đây cũng là nghị định mà chính quyền Hà Nội áp dụng khi tìm cách đàn áp những người biểu tình ôn hòa phản đối Trung Quốc lấn biển đảo trong nhiều tháng qua.
Ông Levi Browde nhận định ý kiến cho rằng những người này đã vi phạm luật khi phản đối ôn hòa hay phát tờ rơi là điều vô lý:
“Tôi hiểu là những hành động mà những người theo Pháp luân công ở Việt Nam thực hiện không có gì là phạm pháp mà phải chịu đàn áp. Chúng ta không nói về những người đang cướp bóc, ăn trộm các cửa hiệu, mà chúng ta đang nói về những người tọa thiền hòa bình.”
Bất chấp những sách nhiễu từ phía chính quyền, nhiều người theo Pháp luân công ở Việt Nam vẫn tiếp tục học môn phái này. Anh Trần Ngọc Trí nói rằng những lợi ích mà những người tập Pháp luân công có được là có thực và vì vậy không có khó khăn, trở ngại nào có thể làm họ thay đổi niềm tin của mình.
Bình Luận:
Pháp Luân Công bị đàn áp tại Việt Nam và Trung Quốc vì chính quyền tại Việt Nam và Trung Quốc theo chế độ độc tài toàn trị, nghĩa là một đảng nắm quyền chi phối mọi mặt của xã hội, người dân không có quyền làm gì cả.
Nguyên tắc cai trị theo lối toàn trị, để bảo đảm cho một đảng được nắm quyền mãi thì đảng này không cho phép người dân thành lập bất cứ tổ chức nào. Bất cứ tổ chức nào mà đảng cầm quyền không nắm được, không chi phối được đều phải bị giải tán, cấm hoạt động. Làm như thế để người dân không thể kết đoàn để tạo thành sức mạnh phản kháng hoặc chống lại đảng cầm quyền. Chính quyền muốn người dân rời rạc như những hạt cát để người dân không có sức kháng cự. Chỉ có duy nhất đảng cầm quyền là được có tổ chức thì đảng này mới có sức mạnh mà khống chế toàn thể nhân dân.
Đây là lối cai trị để bảo đảm cho một thiểu số để có thể khống chế đa số. Tính ra số đảng viên đảng Cộng Sản chỉ là một thiểu số so với toàn dân. Nhờ lối cai trị không cho phép dân kết đoàn lại mà thiểu số này nắm vững quyền lực, giữ các địa vị then chốt, nhất là nắm các cơ quan sử dụng bạo lực để bảo đảm quyền lực cho thiểu số cầm quyền. Những gì nói như là nhà nước của nhân dân, do nhân dân chỉ là kỹ thuật tuyên truyền để xóa mờ bản chất của chế độ, làm cho người dân có ảo tưởng chế độ là do toàn thể nhân dân ủng hộ và người dân là kẻ có quyền.
Pháp Luân Công bị cấm tại Trung Quốc lẫn Việt Nam là vì đảng Cộng Sản Trung Quốc lẫn đảng Cộng Sản Việt Nam đều không thể gài người để nắm đầu Pháp Luân Công. Khi đảng Cộng Sản Trung Quốc thấy Pháp Luân Công có hàng chục triệu thành viên, đông bằng số đảng viên đảng cộng sản thì đảng mở chiến dịch tiêu diệt Pháp Luân Công. Chưởng môn Pháp Luân Công là Lý Hồng Chí bỏ trốn ra nước ngoài và Pháp Luân Công tiếp tục hoạt động với sự lãnh đạo từ ngoài Trung Quốc. Nhà nước Trung Quốc không thể lập một tổ chức lãnh đạo Pháp Luân Công quốc doanh vì các thành viên không chịu nghe lời tổ chức quốc doanh như thế nên Pháp Luân Công luôn luôn bị ở dưới tình trạng bị đàn áp.
Chính sách này cũng áp dụng cho các tôn giáo và tất cả các tổ chức khác. Khi môn phái Thiền Làng Mai của thiền sư Thích Nhất Hạnh lập tu viện Bát Nhã tại Lâm Đồng, có hơn 400 người đến tu học. Nhưng vì thiền sư Thích Nhất Hạnh không chịu đặt tổ chức của mình dưới sự lãnh đạo của Giáo Hội Phật Giáo quốc doanh nên nhà nước bắt địa điểm tu tập này phải giải tán, bắt những người đang tu tập phải đi về quê. Khi những người này cưỡng lại, nhà nước cho nhóm người du côn đến chửi mắng hành hung những người tu tập. Cuối cùng hơn 400 người đang tu tập phải giải tán, đi về quê, chùa chiền, tượng bị đập phá để không còn vết tích gì của môn phái Làng Mai ở đó nữa.
Cổng vào tu viện Bát Nhã, Lâm Đồng, chụp trước khi bị đập phá
Tượng Bông Hồng Cài Áo, trước khi bị đập phá
Bức tượng bị vẽ sơn xanh và đập phá
Tượng đứa bé bị đập nằm chỏng chơ
Bọn côn đồ được thuê tiền đưa từ miền Bắc vào để hành hung, chửi bới các tăng sinh
Một tu sĩ đang bị một bọn người vây đánh
Một tu sĩ đang bị một bọn người vây đánh
Đồ dùng của tăng sinh bị vứt ra ngoài sân
Sau khi đuổi tăng sinh đi, những người này ôm củi đốt tu viện Bát Nhã
No comments:
Post a Comment