Nguyễn Chí Thiện (1939 - 2012) |
Tôi Thường Đi Qua Phố
Tôi thường đi qua phố
Có anh chàng mù, mắt như hai cái lỗ
Kính chẳng đeo, mồm thời xệch méo
Ngậm vào tiêu, cổ nổi gân lên
Dốc hơi tàn thổi đứt đoạn như rên
Mấy bài hát lăng nhăng ca ngợi Đảng:
-Đã mang lại ấm no và ánh sáng!
Một buổi sớm, anh hình như choáng váng
Gục xuống đường, tiêu rớt sang bên
Tôi vội vàng quay lại đỡ anh lên
Anh chỉ khẽ rên: Trời, đói quá!
Nguyễn Chí Thiện, 1959
Mỗi Lầm Lỡ
Mỗi lầm lỡ, một mảnh lòng rạn vỡ
Song thời gian hàn gắn được đôi phần
Riêng cái lầm nơi đất đỏ dung thân
Thời gian khoét to và sâu, bất tận!
Cuộc đời tôi có nhiều lầm lẫn
Lầm nơi, lầm lúc, lầm người
Nhưng cái lầm to uổng phí cả đời
Là đã ngốc nghe và tin Cộng sản!
Nguyễn Chí Thiện, 1963
Tôi Là Bạn
Tôi là bạn của cô gái đĩ
Ế khách ngồi ngủ gật ở vườn hoa
Tôi chẳng có gì an ủi cô ta
Ngoài tình cảm chan hòa và không khinh bỉ
Tôi là anh của những em nhỏ tí
Xó chợ đầu đường, ăn cắp vặt nuôi thân
Bé tí hon mà tù tội bao lần
Miệng tục tĩu, hồn như trang giấy trắng!
Tôi là con lão ăn mày cay đắng
Không gia đình, tàn phế lắt lay
Mời lão xơi một bữa rượu thực say
Nghe lão khóc kể những ngày xa cũ
Tôi, tóm lại, là trái tim ủ rũ
Thông cảm với nhiều số phận bùn đen
Vì chính tôi, tôi là gã nhiều phen
Khổ đói, lao tù, nhục khinh nếm đủ!
Nguyễn Chí Thiện, 1967
Từ Vượn Lên Người
Từ vượn lên người mất mấy triệu nãm
Từ người xuống vượn mất bao nãm?
Xin mời thế giới tới thãm
Những trại tập trung trong núi rừng sâu thẳm!
Tù nhân ở truồng từng bầy đứng tắm
Rệp muỗi ãn nằm hôi hám tối tãm
Khoai sắn tranh giành, cùm, bắn, chém, bãm
Ðánh ðập tha hồ, chết quãng chuột gậm!
Loài vượn này không nhanh mà rất chậm
Khác vượn thời tiền sử xa xãm
Chúng đói chúng gầy như những cái tãm
Và làm ra của cải quanh nãm
Xin mời thế giới tới thãm!
Nguyễn Chí Thiện, 1967
Trong nhà giam Việt Cộng
Tôi có thể ăn vài cân sắn sống
Ngon lành như nhai kẹo xô-cô-la!
Bạn phục tôi tài hơn cả lợn là?
Tôi đương sống trong nhà giam Việt- Cộng!
Mùa đông rét, ào ào gió lộng.
Đứng ngâm mình vớt nứa giữa giòng sông
Bạn tưởng tôi xương sắt, da đồng?
Tôi đương sống trong nhà giam Việt Cộng!
Chỗ tôi nằm sáu mươi phân chiếu rộng
Hai người bên, một hủi, một ho lao.
Bạn bảo tôi còn biết làm sao?
Tôi đương sống trong nhà giam Việt Cộng!
Nguyễn Chí Thiện, 1968
Tôi Tin Chắc Một Điều
Tôi tin chắc một điều
Một điều tất yếu
Là ngày mai mặt trời sẽ chiếu
Tôi lại nghĩ một điều
Một điều sâu thẳm
Là đêm tàn Cộng Sản tối tăm
Có thể kéo dài hàng mấy mươi năm
Và như thế sẽ buồn lắm lắm
Cho kiếp người sống chẳng bao lăm !
Nguyễn Chí Thiện, 1969
Đau Đớn Lắm
Đau đớn lắm cái lầm to thế kỷ
Sử sách ngàn đời còn mãi khắc ghi!
Mấy chục năm trời xương máu đổ đi
Thử hỏi dân đen thu được những gì?
Ngoài một số từ lừa mị kẻ ngu si!
Người lính cũ nay gọi là chiến sĩ
Song vẫn vác, vẫn khuân, vẫn đói nghèo , vẫn bị
Đẩy đi chiến trường chết hoài, chết phí
Cho một lũ trung ương lợn ỉ!
Đau đớn lắm cái lầm to thế kỷ
Sử sách ngàn đời còn mãi khắc ghi!
Nguyễn Chí Thiện, 1970
Từ tư tưởng bước sang hành động
Từ tư tưởng bước sang hành động
Phải có cầu ngôn ngữ giao thông
Trên dòng sông chuyên chính mênh mông
Đừng nghĩ chuyện xây cầu bắc cống
Song ngôn ngữ ngày đêm vẫn sống
Âm thầm đưa tư tưởng sang sông
Qua muôn trùng hệ thống xiềng gông
Đảng ra sức dựng thay cầu cống
Thoát khỏi đầu là tư tưởng sống
Sẽ có ngày tạo những kỳ công.
Nguyễn Chí Thiện, 1971
Tôi Im Lặng
Tôi im lặng khi kẻ thù hành hạ
Sắt thép đưa vào, đau đớn, hôn mê
Câu chuyện anh hùng để trẻ con nghe
Tôi im lặng chỉ vì tôi tự nhủ:
Có ai đi rừng gặp loài dã thú
Lại mở mồm kêu xin chúng thương tha?
Nguyễn Chí Thiện, 1974
Thơ Của Tôi
Thơ của tôi không có gì là đẹp
Như cướp vồ, kìm kẹp, máu ho lao
Thơ của tôi không có gì cao
Như chết chóc, mồ hôi, báng súng
Thơ của tôi là những gì kinh khủng
Như Đảng, như Đoàn, như lãnh tụ, như trung ương
Thơ của tôi kém phần tưởng tượng
Nó thật như tù, như đói, như đau thương
Thơ của tôi chỉ để đám dân thường
Nhìn thấu suốt tim đen phường quỷ đỏ
Nguyễn Chí Thiện, 1975
No comments:
Post a Comment