Monday, October 3, 2011

Bức thư của Joan Baez phản đối chính quyền CHXHCNVN vi phạm nhân quyền

 Joan Baez 1963

Dưới đây là nguyên văn bức thư cô ca sĩ phản chiến Mỹ Joan Baez và 81 người khác cùng ký tên gửi đăng ngày 30 tháng 5 năm 1979, trên năm nhật báo lớn của Mỹ là New York Times, Washington Post, Los Angeles Times, San Francisco Examiner và San Francisco Chronicle để phản đối chính quyền nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vi phạm nhân quyền:





Thư ngỏ gửi chính phủ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

Cách đây bốn năm, nước Mỹ chấm dứt sự hiện diện 20 năm ở Việt Nam. Đáng lẽ bây giờ là lúc ăn mừng lễ kỷ niệm ngày chấm dứt chiến tranh, nhưng ngược lại, bây giờ là thời điểm để than khóc.

Chua chát bi thảm thay, sự độc ác, sự bạo tàn, và sự áp bức mà các thế lực ngoại bang đã thực hành trên đất nước Việt Nam suốt hơn một thế kỷ, thì hôm nay lại được tiếp tục thực hành dưới chế độ đương thời ở Việt Nam.

Hàng ngàn người Việt Nam vô tội, mà nhiều người trong số đó mang “tội ác” chỉ vì có lương tâm, đang bị bắt bớ, giam cầm và tra tấn trong những nhà tù và những trại cải tạo. Thay vì mang đến niềm hy vọng và sự hòa giải cho đất nước Việt Nam điêu tàn vì chiến tranh, chính quyền của quý vị đã tạo ra một cơn ác mộng đau đớn làm mờ nhạt đi những tiến bộ đáng kể về nhiều lãnh vực của xã hội Việt Nam.

Hồi tháng Hai năm 1977, chính quyền của quí vị nói rằng có khoảng 50 ngàn người bị giam giữ. Nhưng các nhà báo, những quan sát viên độc lập và những người tị nạn ước lượng con số tù nhân chính trị từ 150 ngàn đến 200 ngàn.

Dù có con số chính xác là bao nhiêu, các sự kiện đã cho thấy một hình ảnh đáng buồn. Các bài tường thuật đã được kiểm chứng được đăng trên các báo trên thế giới từ Le Monde và The Observer cho đến Washington Post và Newsweek. Chúng tôi đã được nghe các câu chuyện kinh khiếp từ dân chúng Việt Nam – từ các công nhân đến các nông dân, các bà sơ Công Giáo và các tu sĩ Phật Giáo, từ những người vượt biên bằng thuyền, các nghệ sĩ, các chuyên gia và từ những người đã từng sát cánh chiến đấu bên Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam.


Các nhà giam đang tràn ngập hàng ngàn và hàng ngàn người bị bắt bớ.

Nhiều người bị đưa đi mất tích và không bao giờ quay trở về

Nhiều người bị chở đến những trung tâm cải tạo, cho ăn khẩu phần chết đói bằng cơm hẩm, bị còng co quắp cổ tay buộc vào cổ chân , bị ngạt thở trong những thùng sắt connex.

Nhiều người bị sử dụng như những công cụ rà mìn, dọn những bãi mìn chưa nổ bằng tay không và bằng chân…

Đối với nhiều người, cuộc sống là địa ngục và họ chỉ cầu nguyện để được chết đi…

Nhiều nạn nhân là những người đàn ông, đàn bà và trẻ em đã từng ủng hộ và chiến đấu cho sự thống nhất và quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam; họ là những người yêu hòa bình, họ thuộc về các nhóm tôn giáo, hay có tinh thần, tư tưởng chống lại chế độ độc tài của Thiệu, Kỳ; những nghệ sĩ và trí thức muốn có tự do phát biểu bị đàn áp bởi chính sách toàn trị của chính quyền .

Những yêu cầu được điều tra về điều kiện sinh sống trong các nhà tù của hội Ân Xá Quốc Tế và các tổ chức khác đã không được trả lời. Nhiều gia đình hỏi thăm về tin tức của chồng, vợ, con gái, con trai của mình nhưng bị làm ngơ.

Chính sự trung thành với các nguyên tắc căn bản của phẩm giá con người, của tự do và quyền được tự khẳng định đã khiến cho nhiều người dân Mỹ phản đối lại chính quyền miền Nam và các quốc gia tham gia vào cuộc chiến. Cũng sự trung thành với các giá trị đó đã khiến ngày nay chúng tôi phải lên tiếng phản đối sự vi phạm nhân quyền một cách tàn bạo của quí vị. Cũng như chúng tôi đã làm trong những năm vào thập niên 60, ngày nay chúng tôi lại cất tiếng nói để cho người dân của quí vị được sống.

Chúng tôi kêu gọi quí vị hãy chấm sự sự tù đầy và hành hạ – hãy cho ủy ban các quan sát viên quốc tế trung lập đến xem xét các nhà tù và trại học tập cải tạo.

Chúng tôi yêu cầu quí bị hãy tuân theo các giá trị của bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Công Ước về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà với tư cách là thành viên của Liên Hiệp Quốc, quí vị có bổn phận phải tôn trọng.

Chúng tôi yêu cầu quí vị hãy thực hiện lời cam kết của quí vị là tôn trọng các quyền căn bản của tự do và phẩm giá con người để thực hiện một nền hòa bình thực sự trên đất nước Việt Nam.

Joan Baez
Ngày 30 tháng 5, 1979

 Joan Baez

Open Letter to The Socialist Republic of Vietnam

Four years ago, the United States ended its 20-year presence in Vietnam. An anniversary that should be cause for celebration is, instead, a time for grieving.

With tragic irony, the cruelty, violence and oppression practiced by foreign powers in your country for more than a century continue today under the present regime.

Thousands of innocent Vietnamese, many whose only “crimes” are those of conscience, are being arrested, detained and tortured in prison and re-education camps. Instead of bringing hope and reconciliation to war-torn Vietnam, your government has created a painful nightmare that overshadows significant progress achieved in many areas of Vietnamese society.

Your government stated in February 1977 that some 50,000 people were then incarcerated. Journalists, independent observers and refugees estimate the current number of political prisoners between 150,000 and 200,000.

What ever the exact figure, the facts form a grim mosaic. Verified reports have appeared in the press around the globe from Le Monde and The Observer to the Washington Post and Newsweek. We have heard the horror stories from the people of Vietnam – from workers and peasants, Catholic nuns and Buddhist priests, from boat people, the artists and professionals and those who fought alongside the NLF.

The jails are overflowing with thousands upon thousands of “detainees”.

People disappears and never return.

People are shipped to re-education centers, fed a starvation diet of stale rice, forced to squat bound wrist to ankle, suffocated in “connex” boxes.

People are used as human mine detectors, clearing  mine fields with their hands and feet.
 
For many, life is hell and death is prayed for.

Many victims are men, women and children who supported and fought for the causes of reunification and self-determination; those who as pacifists, members of religious groups, or on moral and philosophic grounds opposed the authoritarian policies of Thieu and Ky; artists and intellectuals whose commitment to creative expression is anathema to the totalitarian policies of your government.

Requests by Amnesty International and others for impartial investigations of prison conditions remain unanswered. Families who inquire about husbands, wives, daughters or sons are ignored.

It was an abiding commitment to fundamental principles of human dignity, freedom and self-determination that motivated so man American to oppose the government of South Vietnam and our country’s participation in the war. It is that same commitment that compels us to speak out against your brutal disregard of human rights. As in the 60s, we raise our voices now so that your people may live.

We appeal to you to end the imprisonment and torture – to allow an international team of neutral observers to inspect your prisons and re-education centers.

We urge you to follow the tenets of the Universal Declaration of Human Rights and the international Covenant for Civil and Political Rights which, as a member of the United Nations, your country is pledged to uphold.
We urged you to reaffirm your stated commitment to the basic principles of freedom and human dignity… to establish real peace in Vietnam.

Joan Baez
May 30, 1979

No comments:

Post a Comment